Chương 321: Ta Dạy Ngươi Nướng Cánh Gà
- Mẫu thân, mau nhìn, có vị đại ca ca lại đây kìa.
Đứa nhỏ nhìn thấy Từ Khuyết tới, lập tức duỗi ra tay nhỏ, chỉ vào hắn nói với nữ tử kia.
Nữ tử thấy hiếm thấy có khách đến, vội vã đứng lên, trên mặt mang theo một ít câu nệ:
- Vị khách quan này...
Lời mới vừa nói được một nửa, nàng hơi dừng lại một chút, có chút kinh ngạc.
Trang phục cùng dáng dấp trắng mịn của Từ Khuyết giờ khắc này, đến chỗ nào đều là tồn tại có khí chất đặc biệt, tuyệt đối là công tử gia văn nhã mặt như quan ngọc.
Huống hồ trên người hắn còn có thêm điểm mị lực bổ trợ, chuyện này đối với phàm nhân mà nói, càng là khí chất bức người.
Nữ tử cũng nhìn tới thất thần một lúc, chợt trong lòng nổi lên nghi hoặc, một vị công tử gia thân phận bất phàm như vậy, làm sao lại chạy đến nơi này?
- Vị công tử này, ngài là muốn mua bánh nhân thịt sao?
Nữ tử thay đổi xưng hô, có chút căng thẳng nho nhỏ.
Dù cho đây là ở bên trong Hoàng thành, nhưng nàng một bách tính bình dân, trong ngày thường cũng không cách nào tới gần loại quan to quý nhân như bây giờ, trong lòng có chút do dự.
- Đại ca ca, mẹ ta làm bánh nhân thịt, ăn rất ngon!
Đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, cũng mở miệng nói.
Từ Khuyết nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu đứa nhỏ nói:
- Ca ca ta không mua bánh nhân thịt, muốn mua cánh gà.
"A?" Nữ tử lập tức sửng sốt, đầu óc mơ hồ.
Mua cánh gà?
Ta không nghe lầm chứ? Cánh gà, làm sao còn có người mua?
Từ Khuyết cười nhìn về phía nữ tử, nói:
- Cô nương, ngươi đem thịt bên trong cánh gà lấy ra như vậy, thực sự rất lãng phí, nếu không ta dạy cho ngươi một chiêu độc môn bí thuật cánh gà nướng, sau đó ngươi đưa ta 3 cặp cánh gà, thế nào?
- Nướng... Cánh gà nướng?
Nữ tử nghe xong thì lại càng mơ hồ.
Cánh gà đem ra nướng? Như vậy có thể ăn ngon không? Bản thân thịt đã không nhiều, sau khi nướng xong cũng chỉ có thể ăn tí tẹo thịt như vậy, đây tựa hồ ý nghĩa không lớn, ăn không ngon bằng đùi gà.
Đứa nhỏ thì lại nghe không hiểu ý Từ Khuyết nói, cúi đầu, tiếp tục ở bên cạnh chọn thịt cánh gà, trong miệng còn không quên bổ sung một câu:
- Đại ca ca, mẫu thân ta làm bánh nhân thịt, thật sự là ăn rất ngon!
- Ta biết rồi.
Từ Khuyết cười trả lời một câu, sau đó nhìn về phía nữ tử:
- Suy tính thế nào? Nếu không đưa ta hai đôi cánh gà cũng được.
Nữ tử phục hồi lại tinh thần, vội cười khoát tay nói:
- Công tử nói giỡn, nếu như ngài cần cánh gà, tiểu nữ tử có thể đưa, vật này không đáng giá.
- Chuyện này không thể được, Tạc Thiên Bang ta từ trước đến giờ đều không chiếm tiện nghi của người khác. Đến đến đến, ngươi nhường ra một chút, ta liền truyền dạy cho ngươi độc môn cánh nướng của Tạc Thiên Bang.
Từ Khuyết nói xong, ống tay áo vung lên, từ trong không gian chứa vật của hệ thống lấy ra một đống than củi, cùng với một cái vỉ nướng, chợt ngón tay ngưng lại, thoát ra một tia ngọn lửa, trong nháy mắt nhen lửa than củi.
Nữ tử cùng đứa nhỏ lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Tiên nhân!
Thì ra vị công tử này là tiên nhân!
Hắn... hắn muốn làm gì?
Sắc mặt của nữ tử lúc này trắng bệch, ôm con trai của chính mình, vô cùng sốt sắng cùng thấp thỏm nhìn Từ Khuyết.
Hiển nhiên tu tiên giả lưu lại ấn tượng cho những người phàm tục thật không tốt, loại biểu hiện này của nữ tử, tràn ngập cảnh giác cùng bất an, chỉ lo Từ Khuyết đến thương tổn mẹ con nàng.
Dù sao bọn họ đều là tiểu dân bình thường, chưa từng gặp những tiên nhân ở khoảng cách gần như thế đây?
Hơn nữa tiên nhân này thật kỳ quái, lại còn nói muốn dạy mình nướng cánh gà?
Đồ vật ngay cả phàm nhân đều không ăn, tiên nhân còn có thể ăn sao?
Nhưng mà, tiên nhân này đối với người bình thường như mình có ý đồ gì đây?
Từ Khuyết cũng sửng sốt một chút, vội cười khổ nói:
- Cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, ta thực sự là đến nướng cánh gà, đã nói rồi nên ngươi đừng quỵt nợ, sau khi ta dạy cho ngươi, ngươi đến đưa ta hai đôi cánh gà.
- Công... Công tử, chúng ta chỉ là bình dân bách tính...
- Được rồi, ta biết, ngươi yên tâm đi, ta không giống những tu tiên giả chó má đê tiện bên ngoài kia, biết không? Ta là một luồng thanh lưu trong Tu Tiên giới.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng khoát tay áo một cái, bắt đầu đặt vỉ nướng lên, đem mấy cái cánh gà cắm ở trên xiên sắt, gác lên trên than củi, nói ra:
- Xem kỹ nha, bước thứ nhất khi nướng cánh gà, chính là cần loại tiêu chuẩn hỏa hầu này.
Nữ tử tỏ vẻ mơ hồ, chỉ có thể ở một bên ngơ ngác nhìn, không biết nên nói cái gì.
Từ Khuyết cũng tự mình móc ra thêm đồ vật, bột ớt, mật ong, tương nướng, bàn chải...
Những vật ly kỳ cổ quái này, khiến cho đầu óc của nữ tử kia càng mơ hồ, đứa nhỏ cũng mở to con mắt hiếu kỳ, yên lặng nhìn.
Tiên nhân này thật kỳ quái.
Tiểu hài tử nháy mắt một cái, trong lòng càng hiếu kỳ.
Mà cô gái kia lại lôi kéo con trai của chính mình thật chặt, cắn môi, nhìn cử động kỳ quái của Từ Khuyết cùng những bình bình lon lon kỳ quái kia, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải làm sao cho tốt.
"Vèo!"
Từ Khuyết rất chuyên nghiệp từ bên trong hệ thống thương thành mua một cái tạp dề, thắt ở trên người, tay phải nắm bàn chải, tay trái nắm xiên nướng, chấm chút tương nướng, hướng về trên cánh gà quét.
- Cô nương, mấy bước này rất then chốt, ngươi nhớ kỹ trình tự, trước tiên bôi tương nướng, sau đó chờ mặt ngoài cánh gà nướng thành vàng óng ánh, liền đổi mật ong lên! Bây giờ là tương nướng...
Từ Khuyết vừa nói, vừa chăm chú quét tương nướng lên trên cánh gà, mỗi một bước đều làm rất chăm chú.
Nữ tử lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ thật lòng của Từ Khuyết, nàng cũng bắt đầu cảm thấy, tu tiên giả trẻ tuổi này, tựa hồ thật sự không giống với những tu tiên giả khác.
"Loạt xoạt!"
Lúc này, cánh gà được bôi qua tương nướng bị nóng lên, lớp da bắt đầu trở nên vàng óng ánh, một giọt dầu nhỏ xuống, rơi vào trên than củi, phát sinh tiếng vang lanh lảnh.
Đồng thời, một trận mùi thơm nồng nặc nức mũi, đột nhiên khuếch tán ra.
- Thơm quá!
Đứa nhỏ đang dựa vào trong lồng ngực người mẹ, lẩm bẩm nói.
Nữ tử cũng hoàn toàn sửng sốt, hơi trợn mắt lên, khó có thể tin.
Cánh gà, làm sao có khả năng nướng đến thơm như vậy, đây chính là từ lúc nàng sinh ra tới nay, lần thứ nhất ngửi thấy được mùi thơm như vậy.
- Oh, nên quét mật ong lên rồi.
Từ Khuyết tay mắt lanh lẹ, nắm lên bàn chải mới, nhúng lên mật ong màu vàng óng, vung cánh tay lên, hướng về mấy đôi cánh gà quét lên.
Động tác nước chảy mây trôi, vô cùng tiêu sái.
Loạt xoạt! Loạt xoạt!
Mấy đôi cánh gà được quét mật ong lên, lập tức càng bóng loáng, vàng óng ánh, hương vị trong nháy mắt càng thêm dày đặc, cùng với từng trận khói trắng, khuếch tán ra bốn phía.
Loại hương vị này, trước nay chưa từng có.
Các lão bách tính nơi này, căn bản cũng chưa từng ngửi qua mỹ vị như vậy.
Tiểu thương bày sạp xung quanh đều bị hương vị toả ra bên này hấp dẫn, ánh mắt hoàn toàn tập trung tới.
- Cô nương, ngươi xem, có phải là rất thơm không? Thời điểm như thế này cánh gà đã gần xong, có thể căn cứ khẩu vị của khách, đến khống chế độ cay. Ví dụ như ta yêu thích cay biến thái!
Từ Khuyết nói xong, hướng về trên một đôi cánh gà trong đó, tung xuống bột ớt dày đặc, cánh gà trong nháy mắt trở nên khô vàng, lộ ra màu hồng.
Mấy đôi thì lại phân biệt rắc lên một chút xíu bột ớt, hương vị cũng hấp dẫn người!
Cùng lúc đó, trận hương vị này, cũng càng truyền càng xa, bay vào vùng đất trung tâm chợ đêm...