Chương 323: Từng Có Nghe Thấy
Một trăm lượng một đôi cánh gà nướng!
Lời này của Từ Khuyết vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc sững sờ.
Nữ tử bày sạp ôm con mình, lại bị sợ đến trợn mắt ngoác mồm, đầu trống rỗng.
Một trăm lượng, đây đối với người bình thường mà nói, hầu như là sinh hoạt phí trong ba năm rưỡi rồi.
Mà chuyện này đối với người cần kiệm như mẹ con nàng mà nói, một trăm lượng ít cũng có thể sống được mười năm tám năm.
Một đôi cánh gà nướng muốn bán ra loại giá trên trời này, đây không phải là nói chuyện viển vông sao?
Rất nhiều người ở đây cũng bất mãn, quát to:
- Đùa gì thế, giở công phu sư tử ngoạm sao? Cánh gà này căn bản là không đáng giá, ngươi dựa vào cái gì bán một trăm lượng?
- Đúng rồi, ngươi đây là tăng giá loạn, cẩn thận quan phủ trị tội ngươi.
- Thực sự là ham tiền đến phát điên rồi, một trăm lượng cũng dám mở miệng nói ra.
Mọi người mắng không ngừng.
...
Từ Khuyết lại hết sức hờ hững, lắc đầu cười nói:
- Cánh gà không đáng giá, nhưng phương pháp phối chế của ta đáng giá, các ngươi nhìn một chút, chai này gọi bột ớt, bột ớt các ngươi có sao? Đây chính là bảo bối từ hải ngoại mua đến, một bình phải hơn vạn lượng!
Từ Khuyết cầm lấy bột ớt, mọi người thấy thế có chút kinh ngạc.
Cây ớt bọn họ từng thấy, nhưng bột ớt xác thực chưa từng thấy, nhưng mà cũng không có lý do để bán đắt như thế.
- Còn có cái này, mật ong! Ặc, được thôi, mật ong các ngươi có, vậy thì không nói nhiều. Then chốt là một bình thì là này, biết cái gì gọi là thì là không? Chai này, ở hải ngoại tuyệt đối là có tiền cũng không mua được! Thế nhưng Tạc Thiên Bang chúng ta có phương pháp phối chế độc nhất, chúng ta bán chính là bằng vào kỹ thuật có hiểu hay không?
Từ Khuyết lẽ thẳng khí hùng nói.
Tất cả mọi người theo dõi bình thì là Ai Cập trong tay hắn, có chút ngờ vực và hiếu kỳ.
Thì là Ai Cập vật này cũng thật là lần đầu tiên nghe nói, hơn nữa bọn họ cũng ngửi thấy một loại mùi vị thơm ngon bên trong cánh gà này, đúng là chưa bao giờ được ngửi thấy qua.
Thì ra, chân tướng cũng là bởi vì chai thì là Ai Cập này.
Lập tức, con mắt của rất nhiều người trở nên nóng rực, nếu như có thể có được thì là Ai Cập, sau này nhất định giàu to.
- Một trăm lạng một đôi cánh gà đúng không, được, có bao nhiêu chúng ta lấy hết!
Lúc này, trong đám người đi ra một người mặc trang phục gia đinh, huênh hoang, dáng vẻ không thiếu tiền.
Mọi người đều cả kinh, nhưng sau khi nhận ra gia đinh kia, đoàn người cũng không cảm thấy bất ngờ.
- Hóa ra là gia đinh của thương nhân đứng đầu Hoàng thành Lưu viên ngoại!
- Lưu viên ngoại ra tay, vậy khẳng định sẽ vung tiền như rác.
- Vung tiền như rác tính là gì, có người nói bạc nhà Lưu viên ngoại, có thể phủ kín toàn bộ Hoàng thành đấy!
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Nhưng lúc này, lại có một tên nam tử đi ra, cười lạnh nói:
- Xin lỗi, những cánh gà nướng này, đại thiếu gia chúng ta đã muốn!
"Híttt!"
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, nhận ra tên nam tử này.
- Đây chính là thư đồng của đại thiếu gia nhà Ngô Thừa Tướng đó!
- Ngô Thừa Tướng ra tay, ai dám cùng với cướp với ông ta?
- Lưu viên ngoại tiền tài nhiều hơn nữa, cũng không dám trêu chọc Ngô Thừa Tướng!
...
- Chờ đã, chúng ta vừa nãy đã nói, những cánh gà này, trong cung đều muốn.
Đúng lúc này, lại một giọng nói the thé truyền đến, một tên nam tử mặt trắng từ trong đám người đi ra, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng.
Một ít người thật tinh mắt, lập tức liền nhìn ra tên nam tử mặt trắng này là một tên thái giám, hơn nữa chức vụ còn không thấp.
- Mẹ ơi, ta nhận ra y, y là tâm phúc bên cạnh Tam Hoàng Tử!
- Có người nói thủ đoạn của tên thái giám này vô cùng độc ác, không thể trêu chọc!
- Phí lời, Tam Hoàng Tử bây giờ thế mạnh như vậy, chọc thái giám này không phải tương đương với việc chọc Tam Hoàng Tử sao?
- E rằng Thừa Tướng cũng sẽ không vì chút chuyện này mà đắc tội với Tam Hoàng Tử đâu!
- Đêm nay thực sự là mở mang hiểu biết, cánh gà nướng này quả nhiên không tệ, lại đưa tới nhiều mãnh nhân như vậy.
...
Rất nhiều người đều nghị luận trong bóng tối, những chuyện khác không nói nhiều, chỉ bằng vào việc đêm nay, danh tiếng của cánh gà nướng Tạc Thiên Bang ngày mai nhất định sẽ truyền khắp Hoàng thành rồi!
Từ Khuyết lại tỏ vẻ hờ hững, đứng trước quầy hàng gặm cánh gà, căn bản không quan tâm đám người kia tranh luận.
Mãi đến tận thái giám thiếp thân của Tam Hoàng Tử đi tới, tỏ vẻ trêu tức nhìn Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Còn sững sờ ở đó làm gì đây, chúng ta nói rồi, đem hết thảy cánh gà toàn bộ nướng ra đi, chúng ta muốn đem đi!
"Phi!"
Từ Khuyết nhổ ra một khối xương, nhíu nhíu mày, nhàn nhạt quét thái giám này một cái, há mồm liền mắng:
- Nướng cm ngươi ấy chứ nướng!
"..."
Toàn trường trong nháy mắt im lặng.
Tất cả mọi người giật nảy mình, tỏ vẻ dại ra.
Chuyện này... Tiểu tử này vừa nói cái gì? Nướng cm ngươi?
Trời ơi, hắn điên rồi?
Lại dám mắng người tâm phúc bên cạnh Tam Hoàng Tử, không muốn sống nha?
Nữ tử ở quầy hàng cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại dám bất kính đối với người trong cung như thế.
- Ngươi... tiểu súc sinh ngươi, dám chửi ta?
Thái giám chỉ vào Từ Khuyết, tức giận đến run cả người, từ khi theo Tam Hoàng Tử, gã chưa bao giờ bị tức giận đến thế này, bây giờ bị Từ Khuyết mắng, làm sao chịu được.
- Thái giám chết bầm, ngươi còn dám mắng ta? Ngươi muốn chết hả, nếu không phải là nơi này có đứa nhỏ, ta đã sớm một cái tát đem đánh ngươi thành thịt nát!
Từ Khuyết lạnh lùng quét tên thái giám một cái, chẳng qua chỉ là một Kim Đan kỳ cặn bã, hắn căn bản không để ở trong mắt.
- Ngươi... ngươi...
Thái giám chỉ vào Từ Khuyết, suýt chút nữa tức điên, liền lời nói đều nói không rõ.
Từ Khuyết tỏ vẻ không kiên nhẫn:
- Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi nói ngươi có phải không nghe hiểu tiếng người không? Ta đều nói rồi, bảo cho các ngươi xếp hàng, mỗi người một ngày chỉ có thể mua một đôi, ngươi nhất định phải chạy tới nói muốn hết, có tiền thì rất ghê gớm à? Có tin ta dùng tiền đập chết ngươi hay không?
- Ngươi...
Thái giám tức giận đến vung ống tay áo, tức giận nói:
- Được, ngươi chờ đó cho ta, dám gây sự ở trong Hoàng thành, ngươi nhất định chịu không nổi.
- Được rồi, ta chờ đây! Không phải chỉ là một cái Hoàng thành thôi à, Tạc Thiên Bang chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể đem ngươi nổ, không tin liền đi hỏi thăm một chút, nhìn Hỏa Nguyên Quốc bây giờ ra sao.
Từ Khuyết cười nhạt, không hoảng chút nào.
Hắn bây giờ hận không thể để chuyện của Hỏa Nguyên Quốc mau mau truyền tới Kim Nguyên Quốc, như vậy liền có thể vui vẻ dùng Tạc Thiên Bang đến Trang Bức rồi.
Chỉ tiếc chỗ này cách bên kia quá xa xôi, thêm vào hai nước lại là quan hệ thù địch, tin tức thực sự có chút phong bế, chuyện ở Hỏa Nguyên Quốc muốn truyền tới, không có một hai tháng là không thể nào làm được.
- Hừ!
Thái giám cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Mọi người cũng im lặng một hồi lâu, mỗi người cũng đều giống như xem người điên nhìn Từ Khuyết, cho rằng hắn khẳng định là chết chắc rồi.
Nói năng lỗ mãng như vậy, nói khoác không biết ngượng, đắc tội với toàn bộ người của hoàng thất!
Nhưng mà, chuyện này cũng không trở ngại hắn làm ăn.
Thái giám vừa đi, phủ Thừa Tướng cùng Lưu viên ngoại, bao gồm đám sai vặt của các nhà giàu còn lại, đều chạy tới mua cánh gà nướng.
Một trăm lạng đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào, quan trọng chính là có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân bàn giao.
- Cho ta một phần cánh nướng.
- Ta cũng mua một phần.
- Chúng ta cũng thế!
Rất nhiều người đều đi tới, xếp hàng ở trước quầy hàng.
Nhưng Từ Khuyết khẳng định là kiên trì chiêu thức "Đói bụng doanh tiêu", mỗi người chỉ có thể mua một đôi, bán quý không bán lượng, như vậy mới có thể lộ ra bức cách của Tạc Thiên Bang.
Thế nhưng đám người kia cũng thông minh, cầm bạc giao cho bách tính bình thường, để bọn họ cũng xếp hàng mua, như vậy liền có thể mua được thêm cánh gà.
Từ Khuyết cũng lười đi tính toán, hơn nữa trải qua trận nháo trò này, điểm Trang Bức của hắn lại tăng thêm không ít.
- Vị cô nương này, ngươi cứ yên tâm nướng đi, ta ở bây bảo vệ ngươi, không ai dám gây sự! Những tài liệu này ngươi cũng cầm, bán cánh gà nướng mấy ngày, sau này liền có thể hưởng phúc, nghỉ ở nhà nuôi con!
Từ Khuyết đem này mấy bình bột ớt thì là Ai Cập các loại tài liệu lưu lại, chợt lấy ra cái ghế băng, ngồi ở bên cạnh, nghiễm nhiên một bộ "Chỗ này là ta bảo vệ", dáng vẻ hung hăng.
Cô gái kia tuy rằng mặt rất lo lắng, nhưng vẫn kéo hài tử đến bên người, dựa theo thủ pháp lúc trước của Từ Khuyết, chậm rãi nướng cánh gà.
Rất nhanh, những cánh gà nướng này liền bán đi mười mấy cặp, nhìn hơn một nghìn lượng bạc xuất hiện ở trước mặt, nữ tử đều cảm giác như là đang nằm mơ, khó có thể tin.
Từ Khuyết cũng không hi vọng chỉ bằng vào một cái cô gái yếu đuối, có thể duy trì quầy hàng này được bao lâu, ngược lại trước hết làm cho nàng kiếm lời một đống, sau đó có thể vĩnh hưởng thanh phúc.
Nhưng rất nhanh, Từ Khuyết liền nhíu mày, phát hiện có điểm không đúng.
Hắn ngờ vực quét về phía quầy hàng, cô gái kia trước sau nướng không dưới 30 đôi cánh gà, nhưng lúc này mới bán mười lăm đôi, mười sáu mới đúng, nhưng trên giá nướng không hề còn lại thứ gì.
- Tiên sư nó, có ăn trộm!
Từ Khuyết lúc này đứng lên, vòng tới phía sau quán nhỏ.
Đúng như dự đoán, phía dưới sạp hàng ẩn núp một bóng đen, đang gặm cánh gà, nhìn kỹ, không phải Husky còn có thể là ai?
- Husky, thứ vô sỉ bại hoại này, liền cô gái yếu đuối đều muốn hãm hại sao? Mau mau trả tiền!
Từ Khuyết lập tức nổi giận, thân hình lao đi, trực tiếp lôi Husky ra.
Husky không dám ở trước mặt mọi người bại lộ mình biết nói, chỉ có thể "Gào" một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
- Còn chạy?
Từ Khuyết tiện tay bắt được một cái xiên nướng liền đuổi tới.
Liền một người một chó này, vòng quanh quán nhỏ truy đuổi nhau.
Mọi người thấy có chút thẹn thùng, đối với động tác này của Từ Khuyết cảm thấy rất đáng sợ.
Con chó kia không phải chỉ là trộm ăn một chút cánh gà thôi sao, đánh đuổi là được, làm sao còn tìm chó đòi tiền đây?
Xem ra tiểu tử này nhất định không phải người bình thường, khẳng định có chút điên.
Vẫn đừng trêu vào thì hơn!
...
Cùng lúc đó, trong khách sạn ở chợ đêm.
Tên thái giám cùng Từ Khuyết xảy ra xung đột đã trở về.
Ở trước mặt mấy vị hoàng tử công chúa, gã đương nhiên tỏ vẻ oan ức, khóc lóc kể lể tố khổ.
- Mấy vị chủ nhân, các ngươi không thấy tên tiểu súc sinh này hung hăng bao nhiêu, ngay ở trước mặt của nhiều người như vậy, chỉ vào mũi lão nô nói, muốn đem Hoàng thành nổ tung! Hơn nữa còn không chịu bán cánh gà nướng cho lão nô, nói là một trăm lạng một đôi, đồng thời mỗi người chỉ có thể mua một đôi!
"Ầm!"
Tam Hoàng Tử bỗng nhiên một chưởng vỗ lên bàn, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Được lắm tên điêu dân lớn mật, quả thực không coi ai ra gì, quá phận quá đáng rồi!
- Việc này có chút không đơn giản, đây có phải là cố ý làm khó dễ hay không?
Một hoàng tử khác cũng cau mày nói.
Thái giám quỳ trên mặt đất, vội vàng đáp:
- Lão nô cũng ám chỉ hắn qua, đây là mấy vị hoàng tử cùng công chúa muốn ăn, nhưng tiểu súc sinh này lại tự xưng là người của Tạc Thiên Bang, căn bản không có gì phải sợ!
- Tạc Thiên Bang?
Mọi người lập tức nhíu mày, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua cái bang phái này!
Chỉ có Thất công chúa lại đột nhiên chấn động, con ngươi lóe lên vẻ khác lạ, thấp giọng nói:
- Tạc Thiên Bang, cái bang phái này, ta thật ra có nghe qua.