Chương 326: Nếu Là Ta Khẳng Định Không Thể Nhịn
Tạc Thiên Bang Jack Ma?
Mọi người ở đây vừa nghe thấy thế đều choáng váng.
Nhưng mà, một hình bóng lại chui ra, giơ chân trước lên cao, hô lớn:
- Hừ, các ngươi tuyệt đối đừng tin tiểu tử này, bản thần tôn làm chứng, tiểu tử này chính là Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, còn có một cái tên giả gọi là Takumi Fujiwara, tự xưng xa thần Thu Danh Sơn, biệt hiệu tài xế già!
Husky đụng tới, không chút do dự bán Từ Khuyết đi.
Khóe miệng Từ Khuyết lập tức co rút, mẹ nó con chó thúi này, thực sự là tiện, sau này lại phải thu thập một trận mới được.
Ở trên đời này tối không thể nhẫn nhịn, chính là quấy rối người đang Trang Bức.
Lúc Trang Bức đặc sắc như vậy, há có thể cắt ngang?
- Ngáo, ngươi chờ đấy cho ta.
Từ Khuyết trừng Husky một cái, hung hăng nói.
Husky không hoảng chút nào, hai cái chân sau đứng trên mặt đất, ưỡn ngực đối với vài tên hoàng tử kia tiếp tục nói:
- Các ngươi mau bắt hắn đi, tiểu tử này điên rồi, ngày hôm nay ở Kiếm Trủng giết rất nhiều người, bản thần tôn không nhìn nổi, bây giờ cũng tới bắt hắn.
Tam Hoàng Tử không để ý đến Husky, trái lại mang theo kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, trầm giọng hỏi:
- Lục Trưởng lão của Lang Kiếm Tông, chính là do ngươi giết?
- Nói bậy nói bạ, bản Thần Tôn chính là hóa thân của chính nghĩa, không bao giờ giết người!
Husky lập tức quát lên, âm thanh rất có khí phách, leng keng mạnh mẽ.
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, con chó này thật rất vô sỉ.
Cũng tốt đây là Kim Nguyên Quốc, nếu là ở Hỏa Nguyên Quốc, bị người nghe thấy lời nói tự đáy lòng này của hắn, khẳng định sẽ phun ra ba lít máu, sau đó nói một câu —— đại ca, ngươi tựa càng vô sỉ hơn nó!
...
- Bổn hoàng tử lần này đến đây, cũng không phải là vì việc ở Kiếm Trủng.
Tam Hoàng Tử nhàn nhạt lắc đầu, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết, đạm mạc nói:
- Tạc Thiên Bang Từ Khuyết đúng không? Theo bổn hoàng tử đi một chuyến, có việc trao đổi với ngươi.
- Đàm luận cmn ngươi chứ mà đàm luận, không thấy lão tử đang ở đây làm ăn sao?
Từ Khuyết trực tiếp há miệng mắng.
Thứ đồ gì?
Một tên hoàng tử phế vật cũng không cảm thấy ngại ở trước mặt bản bức vương khoe khoang?
...
Hiển nhiên loại khí thế cao cao tại thượng này của Tam Hoàng Tử, khiến cho Từ Khuyết rất không thích.
Hắn ghét nhất chính là loại trời sinh tự mang bức cách hoàng tử này, ỷ vào thân phận cao quý của mình, lúc nhìn người thì con mắt đều ngẩng lên trời cao.
Động một chút là đi theo ta một chuyến, động một chút là ra lệnh người khác làm cái gì, ra lệnh cm ngươi.
Người của Tạc Thiên Bang, là ngươi muốn gặp liền có thể gặp, muốn mời đi liền có thể mời đi sao?
...
Phía sau vài tên hoàng tử, Thất công chúa khẽ lắc đầu, nàng biết chuyện Tam Hoàng Tử lôi kéo Từ Khuyết lần này, khẳng định đã thất bại.
- Ài, Tam hoàng huynh chung quy vẫn không chịu buông xuống mặt mũi.
Trong lòng nàng thở dài, hơi cảm thấy tiếc nuối.
Bởi vì trực giác nói cho nàng, thiếu niên tên là Từ Khuyết trước mắt này, tuyệt đối phi phàm.
Mà một phen chửi bậy này của Từ Khuyết, cũng trong nháy mắt để cho tất cả mọi người giật nảy mình, tỏ vẻ ngơ ngác cùng sợ hãi.
Trước công chúng, nhục mạ Tam Hoàng Tử?
Đây chính là tội chết nha!
- Ngươi... Dám chửi bổn hoàng tử?
Tam Hoàng Tử cũng hơi kinh ngạc, tiếp đó lửa giận đột nhiên xông lên đầu.
Sắc mặt của vài tên hoàng tử khác cũng phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Mắng ngươi thì làm sao? Không đánh ngươi đã rất nhân từ rồi, ta đang yên đang lành ở đây bán cánh gà nướng, các ngươi không có chuyện gì lại đây khoe khoang làm cái gì? Hại ta không thể làm ăn được, đêm nay nếu như kiếm lời không tới 10 ngàn lượng, ta đem đầu ngươi bẻ xuống làm bóng để đá!
Từ Khuyết vô cùng hung hăng, nói rõ là muốn gây sự.
Trên thực tế lấy thực lực cùng nội tình bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể ở bên trong ngũ quốc nghênh ngang mà đi, không ai có năng lực làm gì hắn.
Sát Thần Nhất Kiếm, Phật Nộ Hỏa Liên thêm vào Sách Chiêu Hồn, chỉ dựa vào những thủ đoạn này, đủ để tiêu diệt bất kỳ cường giả Anh Biến kỳ nào, thậm chí là cường giả Luyện Hư kỳ tầng một, hai đến, hắn cũng có sức đánh một trận.
Vì thế bây giờ Từ Khuyết hoàn toàn là không hề kiêng kỵ, không sợ hãi, có thể yên tâm Trang Bức.
Cuồng chảnh khốc huyễn bốc nổ trời!
Hắn bây giờ toàn bộ làm đủ, đã cuồng đã chảnh, chỉ kém việc đi nổ trời mà thôi.
...
Nhưng không thể không nói, loại hung hăng kiêu ngạo này của Từ Khuyết, ngược lại thật đã doạ dẫm vài tên hoàng tử.
Biết rõ mấy người bọn họ là hoàng tử Kim Nguyên Quốc, còn dám có thái độ như vậy, hoặc là người điên, hoặc là có lai lịch phi phàm, sau lưng có núi lớn dựa.
Nhưng tình huống bây giờ như thế, vài tên hoàng tử vẫn không phân biệt được, Từ Khuyết đến tột cùng là thuộc về một loại nào.
Mà bách tính xung quanh cũng quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh một cái, tình cảnh lập tức lại lâm vào yên tĩnh.
...
- Nhị Hoàng Tử giá lâm!
Lúc mọi người ở đây đang im lặng, phía sau đoàn người lại truyền tới một tiếng thét to sắc bén.
Sau đó đoàn người rối loạn tưng bừng, lại nhường ra một con đường.
Một tên nam tử tuổi khá lớn, thân thể hơi mập, long hành hổ bộ đi tới, bên cạnh còn theo một tên thái giám cùng với hơn mười hộ vệ.
Sự xuất hiện của y, trong nháy mắt để tất cả mọi người ở đây run rẩy.
Thân thể của tất cả mọi người, đều không tự chủ được quỳ đến càng thấp hơn, gần như sắp kề sát tới mặt đất rồi!
Hiển nhiên đối với cái tên "Nhị Hoàng Tử" này, mọi người cảm thấy càng thêm sợ hãi.
Đám Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa cũng đột nhiên hơi thay đổi sắc mặt, lông mày hơi nhăn lại.
Thế nhưng, Nhị Hoàng Tử thân thể hơi mập này đi tới, nhưng thủy chung trên mặt mang theo ý cười, giống như bình dị gần gũi, ngây thơ đáng yêu, khiến cho người không hề có tâm lý phòng bị.
Nhưng mà, cười như vậy nhưng là có chút quá làm ra vẻ, thật giống như là cố ý giả ra như thế.
Theo Từ Khuyết thấy, loại cười này, hoàn toàn là giải thích cho cái gì gọi là tiếu lý tàng đao!
Hắn rõ ràng nhìn thấy Nhị Hoàng Tử này nhìn quét qua đám người Tam Hoàng Tử, bên trong hai tròng mắt lóe qua ánh sáng lạnh, quả thực là sắc bén hung tàn.
Nói như vậy, tuyệt đối không nên cùng người như thế đi gần quá, tuyệt đối sẽ bị hãm hại ngươi không thương tiếc.
- Lợi hại, người đi ra từ Hoàng thất, mỗi người đều rất có tâm cơ.
Từ Khuyết lẩm bẩm một câu.
Lỗ tai Husky dựng lên, nghe được Từ Khuyết nói thầm, lập tức liền cáo trạng:
- Mấy vị hoàng tử, tiểu tử này mắng các ngươi tâm linh dơ bẩn, đầu óc ngu xuẩn, dáng vẻ giống như heo.
"..."
Khóe miệng Từ Khuyết lúc này co rút, mẹ nó con chó tiện này.
Vèo một cái, hắn lấy ra một thanh lợi kiếm, trực tiếp liền hướng gáy Husky chém tới.
"Gào!"
Husky không tránh kịp, đầu bị lợi kiếm đập một cái mạnh mẽ, đau đến lớn tiếng gào thét, ôm đầu chạy tán loạn.
Nhưng mà, điểm ấy trò khôi hài vẫn chưa gây nên chú ý của Nhị Hoàng Tử.
Trên mặt y vẫn mang theo nụ cười như trước, cất bước đi tới, giống như chưa từng nghe qua Husky, trực tiếp nhìn về phía đám người Tam Hoàng Tử, cười nhạt nói:
- Thì ra mấy đệ đệ và hoàng muội ở đây, chẳng lẽ cũng là muốn ăn cánh gà nướng này sao? Có thể để vi huynh nếm thử trước tiên hay không?
Tam Hoàng Tử hơi nhướng mày, sau đó lại nở ra một nụ cười giả tạo, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên có thể...
"Khặc khặc!"
Ngay khi y gật đầu đáp ứng, một tiếng ho khan cắt ngang y.
Sau đó, âm thanh nhẹ nhàng thăm thẳm của Từ Khuyết truyền lại đây.
- Không phải ta gây sự, thời đại này bằng một câu nói đã muốn chen ngang, việc này đến lượt ta, ta khẳng định là không thể nhẫn nhịn, nếu như việc này đều có thể nhẫn, vậy cũng quá nhát gan, có khác gì con rùa đen rút đầu đâu?