Chương 325: Các Ngươi Tìm Lộn Người Rồi
Bóng đêm dần buông xuống sâu, trên không trung tinh mang như trước.
Ánh trăng như nước, soi sáng xuống mặt đất.
Nếu là lúc bình thường, lúc như thế này thì chợ đêm cũng gần như là sắp kết thúc, nhưng cuối con phố lớn kia vẫn bu đầy người như cũ.
Than mà Từ Khuyết đốt vẫn còn đang bốc lên khói trắng, cánh gà nướng đang tỏa ra mùi thơm, vẫn bồi hồi ở trên đường phố.
Rất nhiều người mua không nổi cánh nướng, nhưng cũng ngửi rất vui vẻ, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng cũng có không ít người đang xếp hàng mua cánh nướng, dù sao nơi ở Hoàng thành như thế này, chính là không bao giờ thiếu người có tiền.
Từ Khuyết sau khi đem sạp hàng cho nữ tử phụ trách, nàng cũng càng nướng càng quen tay, sau một canh giờ, càng là bán sắp được 50 đôi gà cánh nướng, sắp thu được 5000 lượng bạc.
Mà Từ Khuyết còn đang đuổi theo Husky đòi nợ, có vài lần Husky chạy chậm, trực tiếp liền bị Từ Khuyết đè xuống đất, dùng xiên nướng đâm loạn một trận, làm cho nó kêu rên liên hồi.
Tất cả mọi người có chút không nhìn nổi, không phải chỉ là một con chó sao? Không phải là ăn trộm một vài cặp cánh nướng thôi sao? Lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhưng dần dần, đoàn người cũng bắt đầu nghi hoặc.
Con chó này làm sao chịu đựng giỏi như thế?
Bị cái xiên nhọn kia chọc vào nhiều như vậy, lại không bị hư hại một chút nào?
"Gào!"
Lúc này, Từ Khuyết lại đuổi theo Husky, xiên nướng chuẩn xác không có sai sót... à không, là sai lầm chọc vào lỗ ass Husky.
Husky lúc này kêu lên thảm thiết, lúc này phỏng chừng là thật bị đau đến, gây nên lửa giận của nó.
- Tiên sư nó, tiểu tử, ngươi xong, bản thần tôn liều mạng với ngươi!
Husky cũng không còn cách nào chịu đựng, quay đầu tức giận mắng, vọt thẳng tới hướng Từ Khuyết.
Tất cả mọi người lập tức sợ hết hồn.
Con chó này lại biết nói?
Má ơi, hóa ra là một con yêu thú, chẳng trách đâm nhiều như vậy đều không có chuyện gì.
Trong nháy mắt, rất nhiều người đối với Husky không còn đồng tình nữa, thậm chí có mấy người trong mắt bắt đầu hiện lên phẫn nộ.
Hiển nhiên thành kiến của nhân tộc đối với yêu thú vẫn là rất lớn.
Các tu sĩ bình thường săn giết Yêu thú, mà Yêu thú cũng thường thường săn bắn Nhân tộc làm đồ ăn, giữa hai giống loài, rất khó phân biệt rõ đúng sai, nhưng bình thường đều là không có cách nào cùng tồn tại.
- Husky, ngươi cũng thật là gan to bằng trời, lúc này dám nói chuyện? Ta đâm ngươi là đang vì nhân tộc cống hiến nha, không muốn chết liền trả tiền cánh gà lại.
Từ Khuyết đuổi tận cùng không buông, ngược lại cũng không sợ Husky sẽ đưa tới phiền toái lớn, dù sao hắn biết, con chó này đánh không chết.
- Tiểu tử, ngươi vong ân phụ nghĩa, không phải là chỉ ăn mấy cái cánh gà nướng sao? Bản thần tôn hôm nào làm vài cái cho ngươi là được, nhưng ngươi đâm bộ vị cao quý của bản thần tôn, việc này liền làm lớn, bản thần tôn muốn cùng ngươi huyết chiến đến cùng!
Husky vô cùng căm tức, thật sự tức giận, liền bởi vì Từ Khuyết cầm xiên nướng chọc vào cúc hoa của nó.
- Đến đây, ta cũng muốn cùng ngươi huyết chiến đến cùng, nhưng tiền đề là ngươi đánh thắng được Kiếm Linh trước rồi lại nói, bằng không ta sợ ta ra tay thật, ngươi sẽ chết rất thảm!
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Trên thực tế hắn vẫn đúng là muốn xem thử một chút, nếu là dùng Phật Nộ Hỏa Liên, Husky này có phải cũng có thể gánh vác được.
Nhưng Husky vừa nghe thấy hai chữ "Kiếm Linh", lập tức liền yên tĩnh lại, rồi lại không muốn mất mặt ở dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, liền ưỡn ngực nói:
- Thôi được rồi, bản thần tôn nể tình ngươi còn trẻ không hiểu chuyện, không cùng ngươi tính toán nữa. Ngươi lại làm thêm mấy chục đôi cánh nướng, việc này coi như hòa giải.
- Oh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ở trước mặt ta ngươi còn Trang Bức, tới tới, cánh gà nướng không còn, thịt chó nướng có muốn hay không?
"Gào..." Husky tức giận, ra vẻ muốn nhằm phía Từ Khuyết.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện rối loạn tưng bừng.
Tiếp đó, một tiếng thét to the thé truyền đến:
- Tam Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử, Lục Hoàng Tử, Thất Công Chúa giá lâm.
"Rào!"
Mọi người lập tức ồ lên, bách tính đều lùi về hai bên, nhường ra một con đường lớn, chợt đều quỳ xuống tại chỗ, nghiễm nhiên thành một loại bản năng quen thuộc.
Liền ngay cả trước quầy hàng, dân nữ đang cánh gà nướng, cũng vội vàng lôi kéo con mình, hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu.
Rất hiển nhiên, những dân chúng bình thường này đối với uy nghiêm của hoàng quyền, đều có một loại e ngại từ lúc sinh ra đã mang theo.
Nghe được nhiều hoàng tử cùng công chúa giá lâm như vậy, tự nhiên mỗi một người đều sợ đến mức phủ phục quỳ xuống, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ lo đắc tội đám hoàng tử công chúa này, vậy coi như là tội lớn mất đầu.
Từ Khuyết đối với tình huống như thế đã thấy nhiều nên cũng không trách, không quỳ xuống, toàn trường liền chỉ còn lại hắn cùng với Husky đang đứng.
Chỉ có điều Từ Khuyết cũng kinh ngạc, thái giám này gào lên cũng không biết mệt nha, một hơi đọc bốn hoàng tử thêm một công chúa, ba, bốn năm, sáu bảy toàn bộ đến đông đủ rồi.
Ánh mắt của hắn quét tới, chỉ thấy trung ương con đường, bốn tên nam tử hình dạng cùng khí chất đều phi phàm, cùng với một cô gái trẻ trên mặt mang theo khăn lụa mỏng, đang cất bước đi tới.
Bọn họ đi vô cùng chậm, nhưng lại có một luồng khí thế ngự trị ở bên trên thế nhân, giống như cao cao tại thượng, mọi người vờn quanh, hào quang đoạt người.
Bên cạnh còn có một tên thái giám đang mở đường, chính là Tiểu Lý Tử lúc trước cùng Từ Khuyết từng có xung đột kia.
Lúc này Tiểu Lý Tử căn bản không dám nhìn Từ Khuyết, một đường cúi đầu, còn nỗ lực che giấu dung mạo, sợ bị Từ Khuyết nhận ra.
Nhưng Từ Khuyết đã sớm nhận ra gã, khóe miệng hơi kéo lên một nụ cười gằn.
- Tên kia, tên không có tiểu jj kia, làm sao, thật đem chủ nhân ngươi mời tới à? Là muốn một mình đấu hay là cùng tiến lên?
Từ Khuyết nhìn chằm chằm thái giám này cười lạnh nói.
Mọi người lập tức thân thể run lên, vô cùng ngơ ngác.
Thiếu niên này thực sự là không sợ chết sao?
Mấy vị hoàng tử cùng với công chúa đều đến rồi, hắn vẫn dám kiêu ngạo như thế.
Hơn nữa... Còn nói cái gì không có tiểu jj, đây cũng là quá lớn mật đi.
Trong đầu Từ Khuyết lại vang vọng lên tiếng thông báo Trang Bức thành công, điểm Trang Bức lần thứ hai dâng lên.
Nhưng hắn cũng không để ý tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vài tên hoàng thất đang đi tới này như trước, khóe miệng cũng mang theo ý cười nhạt như trước, nhẹ như mây gió.
Trang Bức a!
Tự nhiên là muốn trang bức ra phong phạm cao thủ, không phải vậy, làm sao dám tự xưng là nam nhi tốt của Tạc Thiên Bang đây?
Tiểu Lý Tử vẫn không dám nói lời phản kích Từ Khuyết, dù cho có Tam Hoàng Tử ở đây, gã cũng chỉ có thể cúi đầu không nói, sự tích của Từ Khuyết làm cho gã kinh sợ rất lớn.
Dù sao không nói những thứ khác, chỉ cần đánh giết Lang Kiếm Tông Kiếm Thần Chi Tử, cùng với nhiều cao thủ như vậy, một phần thực lực này liền đủ thuấn sát tên tiểu thái giám gã mấy trăm lần.
Nhưng trên mặt Tam Hoàng Tử lại xuất hiện một ít không thích, khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không lọt mắt loại người "Ngông cuồng" như Từ Khuyết.
Y là hoàng tộc thiên kiêu như vậy, sinh ra đã có một loại cảm giác ưu việt, đồng thời rất không ưa những người được gọi là thiên tài ngông cuồng.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cuồng vọng như vậy của Từ Khuyết, trong lòng cũng khó chịu vô cùng. Chỉ có điều ngại với thân phận của chính mình, y cũng không tiện phát tác.
- Ngươi chính là Tạc Thiên Bang Từ Khuyết sao?
Lúc này, trên mặt của một hoàng tử khác xẹt qua vẻ căm ghét, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Bị hỏi lên như vậy, Từ Khuyết khẽ mỉm cười, biết... thời khắc Trang Bức hiếm thấy lại đến.
Hắn vỗ vỗ ống tay áo, ho khan hai tiếng, nhếch nhếch miệng, miệng cười chắp tay, nói ra:
- Ta chính là Tạc Thiên Bang Jack Ma, hiện tại đang gây dựng sự nghiệp, chuẩn bị đi đào bảo vật, các ngươi tìm lộn người rồi.