Chương 332: Đây Là Bảo Vật Vô Giá
Lúc này, ở cuối con đường lớn.
Nhị Hoàng Tử biết được Bát Trưởng lão Hương Cốc đã đến, dĩ nhiên không còn tâm sự tiếp tục ở lại lãng phí thời gian vớiTừ Khuyết.
Lúc này vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Người đâu, theo bổn hoàng tử tới Vân Bảo Lâu!
Nói rồi y xoay người, chuẩn bị rời khỏi.
"Vèo!"
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng phá không vang lên.
Chỉ thấy thân hình Từ Khuyết đột nhiên loáng một cái, giống như một tàn ảnh, bay thẳng về phía Nhị Hoàng Tử.
Mọi người đều cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt Từ Khuyết đã xuất hiện trước mặt Nhị Hoàng Tử, chặn đường đi của y.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nhị Hoàng Tử ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết còn có thân thủ như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.
Từ Khuyết chỉ khẽ mỉm cười, sau đó hắn đột nhiên há to miệng ra.
"Hà..."
Hắn quay mặt đối diện với Nhị Hoàng Tử, khẽ hà ra một hơi.
Trong nháy mắt, hương vị nồng đậm của đậu hủ thúi trực tiếp thổi vào mặt Nhị Hoàng Tử.
Cả người Nhị Hoàng Tử nhất thời không khỏe, hai mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất đi.
Sau đó Từ Khuyết lộ ra gương mặt tươi cười rất bỉ ổi, quay về hắn chớp mắt hỏi:
- Thế nào? Thúi hay không? Ta hỏi ngươi, thúi hay không?
Nhị Hoàng Tử sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhanh chóng lùi lại mấy bước, giận tím mặt nói:
- Làm càn, ngươi muốn làm gì?
Vèo!
Hơn mười tên hộ vệ bên cạnh cùng nhau xông lên cản đường, bao vây Từ Khuyết lại.
Từ Khuyết cười nhạt nói:
- Làm sao? Không chịu nổi à? Ta còn chưa ra điều kiện mà, ngươi đã muốn đi rồi? Không có cửa đâu.
- Vô sỉ, rõ ràng là ngươi thua, còn dám nguỵ biện. Người đâu, bắt tên tặc nhân này lại!
Nhị Hoàng Tử nổi giận chỉ vào Từ Khuyết nói.
Nếu nơi này không có quá nhiều bách tính vây xem, từ lâu y đã ra tay dùng một chưởng vỗ chết Từ Khuyết, hiện tại chỉ để người bắt Từ Khuyết lại, cũng là muốn mau chóng giải quyết phiền phức, nhanh chóng chạy đi gặp vị Bát Trưởng lão của Thiên Hương Cốc kia.
Nhưng dúng lúc này, một bóng người bay tới, quát lên một tiếng trầm mạnh.
- Dừng tay!
Lão giả đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ tiên phong đạo cốt hạ xuống mặt đất.
Đám bách tính đang vây xem đều ngẩn ra, đây là tiên nhân sao?
Sắc mặt mấy người Tam Hoàng Tử và Thất Công Chúa ngưng lại, trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
Nhị Hoàng Tử cũng sửng sốt một chút, sau đó, trên mặt nở nụ cười, vội vàng nói:
- Bát Trưởng lão, là ta đường đột, đã để ngài đợi lâu, mong ngài lượng giải.
Nhưng mà, vị Bát Trưởng lão của Thiên Hương Cốc này lại không để ý tới Nhị Hoàng Tử.
Ánh mắt lão trực tiếp khóa chặt về phía chiếc chảo kia, nhìn chằm chằm từng khối đậu hủ thúi bên trong, ánh mắt lão trong nháy mắt trở l bỏng.
- Ha ha ha... Thực sự là vật ấy!
Bát Trưởng lão vô cùng kích động, không nhịn được cười to, thân hình loáng một cái, trong nháy mắt xuất hiện trước chảo đậu hú thúi kia.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, lão vung tay lên, bỗng dưng lấy ra một khối đậu hủ thúi trong chảo, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
- À à à... Bát Trưởng lão, không thể! Tuyệt đối không thể! Ăn không được à! Vật kia vạn vạn ăn không được à! Đây là phân...
Nhị Hoàng Tử thấy thế, vội vàng kêu lớn.
Mọi người xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, vị Bát Trưởng lão của Thiên Hương Cốc mà Nhị Hoàng Tử tôn kính dị thường kia điên rồi sao?
Xông tới không nói hai lời, đã vọt thẳng tới chảo phân này, xem dáng vẻ kia, giống như trên đường nhặt được vàng vậy.
...
"Xoạt!"
Một miếng cắn xuống, chất lỏng tươi mới bên trong đậu hủ thúi nhất thời tràn ngập trong miệng Bát Trưởng lão, biến thành mùi vị đậm đà, tràn ngập khắp người.
Sau đó, lực lượng thần hồn của ông ta, bỗng nhiên tăng lên một chút.
- Ngon, ngon, ngon!
Tâm tình Bát Trưởng lão vui sướng, không nhịn được khen ba tiếng ngon, tiếng sau mạnh mẽ hơn tiếng trước.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt vẻ sợ hãi và tràn đầy vẻ khó thể tin.
Đặc biệt là Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử đang đứng, vẻ mặt cũng biến thành lờ mờ.
Bọn họ đều biết thân phận của lão giả này, đường đường là Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc, có cảnh giới Anh Biến kỳ tầng bốn.
Nhưng... tại sao lão nhân gia cũng ăn phân?
Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Tất cả đều điên rồi sao?
Mấy người đều biến thành mơ hồ, đám người không kịp phản ứng lại, chuyện này cuối cùng là sao thế.
Từ Khuyết đột nhiên trừng mắt, quát Bát Trưởng lão:
- Lão gia hoả kia mau dừng tay, tai sao đêm nay lại có nhiều kẻ ăn chùa như vậy, đừng nhiều lời, đậu hủ thúi một bát một ngàn lượng, mau mau giao tiền!
Mọi người nghe thấy thế đều ngây người.
Ngược lại Husky lại đột nhiên nhảy lên, phẫn nộ đến:
- Mẹ nó, tiểu tử kia, ngươi có ý gì, nói ai hết ăn lại uống?
Tên này rõ ràng là có tật giật mình điển hình.
Nhưng mọi người căn bản không để ý đến nó, trái lại không nói gì nhìn Từ Khuyết.
Một ngàn lượng một bát phân?
Ngươi làm sao không đi cướp đi?
Lúc trước không phải mới bán một trăm lương một bát, đảo mắt đã tăng gấp mười lần, kiểu tăng giá này cũng quá ác đi.
Nhưng sắc mặt đám người Tam Hoàng Tử và Thất Công Chúa lại kịch biến.
Bọn họ không phải để ý đến ngân lượng, mà nghe được câu nói đầu tiên khi Từ Khuyết vừa mở miệng!
Hắn lại dám gọi Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc là lão gia hoả?
Hắn không muốn sống sao?
Hoàn toàn là đang tìm cái chết!
...
Nhị Hoàng Tử cũng đứng ngồi không yên, lúc này lớn tiếng quát lên:
- Làm càn, dám bất kính đối với Trưởng lão Thiên Hương Cốc? Người đâu, còn đứng ngây ra đó làm gì, không phải kêu các ngươi hắn bắt lại sao?
- Dừng tay!
Bát Trưởng lão lập tức cuống lên, quát đám kia hộ vệ kia.
Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên mặt Bát Trưởng lão lại nở một nụ cười, quay về Từ Khuyết nói:
- Vị thiếu hiệp này, vật này, là ngươi làm?
- Phí lời, không phải ta thì có thể là ai?
Từ Khuyết trừng Bát Trưởng lão một chút, chỉ vào hắn nói ra:
- Còn nữa, ngươi nói chuyện đứng đắn một chút, đừng cợt nhả với ta, ta cho ngươi biết, cười nhiều hơn nữa cũng vô ích, ta là người nói một không hai, nói một ngàn lượng một bát chính là một ngàn lượng một bát, tuyệt đối không giảm giá.
Mọi người vừa nghe, con ngươi trợn trắng, suýt chút nữa lại muốn ngất đi.
Đại ca, ngươi nói một không hai?
Còn một ngàn lượng một bát, giá cố định?
Trời ơi, lúc trước ngươi đã nói một trăm lạng một bát mà, vừa đảo mắt đã tăng giá gấp mười lần, đây là giá cố định sao?
Nhưng ngoài ý muốn là, Bát Trưởng lão không nổi giận chút nào, trái lại vẻ mặt nhiệt tình, chắp tay nói:
- Xem ra thiếu hiệp nhất định là người của Tạc Thiên Bang! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, chỉ có điều... Vật này một ngàn lạng một bát, thực là hoang đường!
Đám người nghe thấy lời này mới cảm thấy thích hợp.
Một ngàn lượng một bát, khẳng định là hoang đường, đây còn phải nói sao?
Nhưng sau một khắc, Bát Trưởng lão lại nói một câu lập tức để mọi người suýt chút nữa té xỉu tập thể.
- Lão phu cho rằng, giá trị vật ấy, tuyệt đối không thể dùng ngân lượng để cân nhắc, đây là bảo vật vô giá! Dù cho ngươi bán mười vạn một bát đều không quá đáng...
Bát Trưởng lão lớn tiếng nói.
Mọi người nghe xong, trong nháy mắt tức ngực, ứa gan.
Điên rồi!
Những tiên nhân này đều điên rồi.
Một bát phân mà thôi, sao lại giá trị thế?
Còn là bảo vật vô giá?
Trời ạ, thế giới đảo điên rồi?