Chương 333: Làm Ăn Quan Trọng Nhất Là Chữ Tín
Husky cũng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nói:
- Tiên sư nó, từ lúc nào mà phân lại đáng giá như thế?
Nói xong, hai mắt nó đảo một vòng, lén lén lút lút nhìn quanh bốn phía một chút, rồi như một làn khói lặng lẽ chạy tới một góc không người...
...
Cùng lúc đó, đám người Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử cũng đang há hốc mồm.
Kỳ thực đến lúc như thế này, bọn họ cũng đã nhìn ra chỗ không đúng.
Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc không thể là người điên, cực kỳ coi trọng danh dự, sao có khả năng ăn những miếng phân này trước mặt mọi người?
Hơn nữa, Từ Khuyết này nói năng lỗ mãng, nhưng Bát Trưởng lão lại chưa từng nổi giận, ngược lại còn vô cùng khách khí, tựa như rất kính trọng tên Từ Khuyết này...
- Thiếu niên này thực sự có lai lịch bất phàm!
Hai mắt Thất Công Chúa sáng ngời, thấp giọng lẩm bẩm nói.
Tam Hoàng Tử lại hơi kinh hãi, há miệng muốn nói nhưng một câu cũng không nói ra được.
...
-"Được rồi được rồi, lão gia hoả, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, cái gì mà bảo vật vô giá, có phải là ngươi muốn ăn chùa không hả? Mau giao tiền!
Từ Khuyết tỏ vẻ không kiên nhẫn nói.
Đối với Thiên Hương Cốc, hắn chỉ có hảo cảm với Nữ Đế, còn những người khác, Từ Khuyết chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt.
Theo lời hắn nói, cái này chính là công và tư rõ ràng.
Trang Bức là chuyện công, nên làm màu thì vẫn phải làm màu.
Tuyệt đối không thể vì một số lý do cá nhân mà làm những việc yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Bát Trưởng lão sửng sốt một chút, sờ sờ tay áo, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy khối vàng thỏi, đưa cho Từ Khuyết.
- Nếu thiếu hiệp kiên trì, lão phu sẽ liền không khách khí, hưởng chút tiện nghi, ta sẽ mua tất cả thứ này!
Lão nhân gia vô cùng bạo tay, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ rõ vẻ áy náy, tựa như đang cảm thấy Từ Khuyết phải chịu thiệt rồi.
"Híttt!"
Tất cả bách tính có mặt tại đây, đều hít một ngụm khí lạnh.
Mấy khối vàng thỏi này, trị giá bằng mấy vạn bạc trắng đấy.
Thói đời thay đổi rồi ư?
Chiên mấy miếng phân đen thùi lùi, lại có thể bán được giá cao như thế?
Chẳng lẽ hiện tại tu tiên giả, khẩu vị nặng như vậy?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó có thể tin.
Nhưng sắc mặt đám người Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử lại đột nhiên cứng đờ, họ hoàn toàn tin tưởng, đồ vật này khẳng định không đơn giản.
- Chờ đã, ta đã nói trước rồi, một người chỉ có thể mua một bát! Nếu đã quy củ này, Tạc Thiên Bang ta làm ăn, xưa nay đều chú ý một chữ, công bằng! Nói một không hai, nói bán cho ngươi một ngàn lạng chính là một ngàn lạng, nói chỉ bán một bát, cũng chỉ bán một bát...
Từ Khuyết vung bàn tay lớn, cực kỳ lớn lối nói.
Bốn phía xùng quanh, mặc kệ là dân chúng hay là hoàng tử, trên mặt mỗi người đều có chữ xấu hổ và không còn gì để nói.
Con hàng này sao lại không thấy ngại mà dám nói mình làm ăn chú ý công bằng thế.
Hơn nữa, công bằng là hai chữ mà?
Còn nói một không hai?
Người ở đây thay đổi thất thường nhất, cổ quái kỳ lạ nhất, tựa hồ chính là ngươi đấy.
Bát Trưởng lão nghe lời này, lần thứ hai kinh ngạc, đau lòng nói:
- Thiếu hiệp, chuyện này... Một bát làm sao mà đủ, 5 bát thì sao?
- Ta đã nói rồi, ta là người từ trước đến giờ đều nói một không hai, một bát có muốn hay không, không muốn thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy ta làm ăn!
Từ Khuyết không kiên nhẫn nói.
Dáng vẻ hò hét này, quả thực khiến hắn cảm thấy sảng khoái.
Trong đầu không ngừng vamg lên tiếng thông báo Trang Bức thành công, điểm Trang Bức cũng dần dần tăng lên.
Tất cả mọi người đều bị khí thế của Từ Khuyết làm cho kinh sợ, trong lòng đều thấy thất kinh, lai lịch của tên này, khẳng định không đơn giản.
Bát Trưởng lão bất đắc dĩ, lão biết thứ này khẳng định là hiếm có, bây giờ có cơ hội mua được một bát, hơn nữa không cần trả bằng Linh Thạch, mà chỉ cần trả một chút vàng, quả thực giống như nhặt được vậy.
Ông ta cười nói:
- Thiếu hiệp đừng tức giận, lão phu chỉ mua một bát cũng được.
Nói rồi, ông ta vung tay lên, vớt từ trong chảo dầu lên mấy khối đậu hủ thúi, đựng vào trong bát, mấy thỏi vàng vừa đưa cũng không lấy lại.
Dưới cái nhìn của ông ta, dùng mấy thỏi vàng mua được bát đậu hủ thúi này, tuyệt đối là kiếm bộn rồi, sao còn có thể tính toán chuyện một ngàn lượng một bát.
Từ Khuyết cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không thấy, bất động thanh sắc cất mấy thỏi vàng đi, lặng lẽ bỏ vào trong túi tiền của vị nữ tử bày sạp bán hàng kia.
...
Còn Bát Trưởng lão lại hài lòng bê bát đậu hủ thúi này, vui vẻ vô cùng quay trở về.
Nhị Hoàng Tử cuống lên, vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi:
- Trưởng lão, không biết đây là vật gì? Vì sao ngài lại coi trọng như át Trưởng lão chần chờ một chút, trầm ngâm nói:
- Ngươi chờ ở đây một lát, trước tiên lão phu đi làm chút chuyện, trở về lại nói cho ngươi.
Nói xong, lão đột nhiên tung người, đạp không mà đi.
Ông ta không muốn để lộ bí mật của đậu hủ thúi, hơn nữa hôm nay tới đây cũng không phải là đi một mình mà còn dẫn theo mấy tên đệ tử, hiện tại đang đợi ở ngoài thành.
Vì thế nên Bát Trưởng lão muốn kéo lên mấy tên đệ tử đến đây, một người tới mua một bát, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Nhưng hành động này của Bát Trưởng lão rơi vào trong mắt vài tên hoàng tử lại trở thành vô cùng không đơn giản.
Lão chân trước vừa đi, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng quét về phía nồi đậu hủ thúi.
Ngay cả Thất Công Chúa, trong mắt cũng lấp loé, đột nhiên bước lên phía trước.
- Từ Khuyết công tử, bán cho ta một bát được không?
Tiếng nói của nàng giống chuông ngân lanh lảnh, vô cùng thanh thúy, đôi mắt đẹp nhìn về phía Từ Khuyết tràn đầy vẻ hiền lành.
Vài tên hoàng tử hơi nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bọn họ hiểu rất rõ vị hoàng muội này, chưa bao giờ bình dị gần gũi, ánh mắt vô cùng cao, từ nhỏ đến lớn có thể nói chuyện cùng nàng, ngoại trừ người thân, cũng chỉ có Diệp Trường Phong của Lang Kiếm Tông mới có thể nói với nàng vài câu.
Nhưng hiện tại, nàng lại chủ động đi lên, trò chuyện cùng Từ Khuyết, hiển nhiên nàng cũng cảm thấy được thứ kia không đơn giản.
...
- Đương nhiên có thể, đối với mỹ nữ, ta luôn luôn rất hào phóng. Miễn phí đấy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Thế nhưng phải nhớ đến một điểm, trong lúc buôn bán, mời gọi ta là Tạc Thiên Bang Jack Ma! Jack trong Jack Ma, Ma trong Jack Ma, nhớ chưa? Đến đây nào, chúng ta đề ra một mục tiêu, ví dụ như ăn 100 bát đậu hủ thúi đi...
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, vô cùng hào sảng nói.
Nhìn vị công chúa này đi, khí chất này, dáng vẻ này, thanh âm này, tuyệt vời biết bao nhiêu. Hắn là một thân sĩ, làm sao có thể đòi tiền nàng đây?
- Tiên sư nó, tiểu tử kia, ngươi trọng sắc khinh bạn?
Lúc này, tiếng Husky nổi giận mắng từ xa truyền đến.
Nó vừa đi ra ngoài không biết làm cái gì, bây giờ thần thần bí bí mang theo một cái túi chạy trở về, đúng lúc gặp được tình cảnh này, vô cùng căm tức.
Vì sao nó mới ăn vụng mấy chục cánh gà, đã bị Từ Khuyết truy sát nửa ngày.
Nhưng lúc này một nữ tử đến muốn đậu hủ thúi, hắn lại miễn phí?
Hơn nữa còn có mục tiêu nhỏ? 100 bátế này có còn thiên lý hay không? Rõ ràng là hắn bắt nạt sói!
Husky càng nghĩ càng giận!
Nhưng Từ Khuyết lại chính trực đáp:
- Husky, ngươi không thấy ngại còn ở đấy gọi to gọi nhỏ à? Chính ngươi nghe một chút xem, công chúa nói chuyện dễ nghe cỡ nào, như chuông ngân thanh thúy, khiến người nghe cũng có tâm tình tốt, ta mời nàng ăn chút đồ ăn thì làm sao? Chỉ cần ta đồng ý, mời nàng ăn bún thập cẩm cay sáu đồng tiền cũng không có vấn đề gì!