Chương 338: Ta Cho Ngươi Cơ Hội
- Kỳ quá hủ thúi không phải hình khối sao? Sao lai có hình dạng này?
Bát Trưởng lão sửng sốt một chút, thậm chí còn suy đoán, chẳng lẽ đây là đậu hủ thúi mới?
"Hút!"
Nhị Hoàng Tử bỏ miếng đen đen kia vào trong miệng, nhắm mắt lại, trực tiếp cắn một miếng.
Chợt lông mày hơi nhíu lại, kỳ quái nói:
- Hả? Không phải nói vật này rất mỹ vị sao? Vì sao bổn hoàng tử ăn lại có cảm giác thấy hơi khô, mùi vị còn kỳ lạ như vậy?
- Kỳ quái, ta ăn cũng cảm thấy như vậy!
Lão thái giám cạnh Nhị Hoàng Tử cũng nghi ngờ nói.
Trái lại một vị hoàng tử lại phản đối nói:
- Không phải, bổn hoàng tử cảm thấy vô cùng mỹ vị, đặc biệt xúc cảm này, ở ngoài giòn bên trong mềm, cắn xuống một miếng, vị tươi non nổ tung, miệng đầy hương.
- Bổn hoàng tử ăn cũng thấy như vậy, vật ấy quả thật rất mỹ vị, khá giống đậu hũ, nhưng so với đậu hũ thì ăn ngon gấp trăm lần.
- Đúng, hơn nữa thần hồn thật sự có tăng cường, thứ này quá thần kỳ rồi!
- À? Không phải chứ, tại sao ta ăn vào lại cảm thấy rất cứng, rất khó nhai, hơn nữa đặc biệt thúi, rất hôi miệng.
- Đúng rồi, rất hôi miệng, quả là buồn nôn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
...
Vài tên hoàng tử đều kinh ngạc, có người ăn được đậu hủ thúi thực sự, có kẻ thì lại ăn được phân chó thúi của Husky.
Từ Khuyết cùng Thất Công Chúa đều nhìn về phía đám người.
Nhưng nhìn cảnh này, Từ Khuyết đang cố gắng kìm nén ý cười, suýt chút nữa thì nằm trên mặt đất mà cười to lên.
Khẩu vị những người này thật sự rất nặng, lại có thể ăn phân chó của Husky.
Thực sự là lợi hại, Husky bị phong ấn trong vách đá hơn vạn năm, chưa bao giờ đại tiện ra phân, không nghĩ tới... Lần này nó... lại để mấy vị hoàng tử này ăn.
- Không đúng!
Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc cảm thấy không đúng, nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía trước, sắc mặt nhất thời quái lạ lên, chỉ vào mấy miếng đen đen trong chảo dầu, hỏi Husky:
- Tiểu Cẩu, lão phu hỏi ngươi, đây là vật gì?
- Phi, mẹ, ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó! Bản thần tôn bá khí như vậy, rõ ràng là sói! Nói tới vật này, ha ha, nó có lai lịch rất lớn đấy!
Husky tỏ rõ vẻ cao ngạo, vênh vang đắc ý nói.
- Có lai lịch lớn? Lão phu nguyện nghe tường tận.
Bát Trưởng lão sầm mặt lại, lúc trước nhìn thấy Husky dường như quen biết với Từ Khuyết, nên ông ta cũng miễn cưỡng cho chút mặt mũi, không phát tác tại chỗ.
Những người còn lại cũng đều nhìn về phía Husky, đặc biệt là vài tên hoàng tử, nghe được Husky tự hào nói đây là thứ có lai lịch, trong lòng không nhịn được càng thêm kích động, thầm nói lúc này kiếm bộn rồi.
- Thật không ngờ, vạn năm không xuất thế, thế gian lại biến đổi lớn như thế, các ngươi đều đang ăn p nữa còn bán đắt đến như vậy!
Husky cực kỳ cảm khái, cảm thấy thế giới biến hóa quá lớn, nhưng vẫn tỏ vẻ cao ngạo, nói:
- May mà bản thần tôn đại nghĩa, đem phân sói đã tích trữ hơn vạn năm lần thứ nhất kéo ra ngoài, bán cho các ngươi, hơn nữa chỉ bán mười ngàn lượng một bát, các ngươi kiếm lời rồi.
"Phốc!"
Lúc này, vài tên hoàng tử trực tiếp phun toàn bộ đồ trong miệng ra ngoài, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, suýt chút nữa còn thổ huyết.
Phân sói?
Mẹ, con chó này lại thả phân chó vào?
Đây thật sự là phân à?
...
Bát Trưởng lão của Thiên Hương Cốc cũng há hốc mồm, khó có thể tin.
Sau đó ông ta giận tím mặt, chỉ vào Husky, tức giận đến mức cả người run rẩy, run giọng nói:
- Ngươi... ngươi, quả thực là phung phí của trời! Một nồi đậu hủ thúi bảo vật vá như thế, ngươi lại thả phân chó vào?
- Thối lắm, đây là phân sói! À... ngươi nói cái gì? Tiểu tử kia rán chính là đậu hủ thúi, không phải phân?
Lúc này Husky mới đột nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Thất Công Chúa cũng vô cùng khiếp sợ, nghĩ đến mình vừa ăn đậu hủ thúi, sắc mặt nhất thời kịch biến, suýt chút nữa buồn nôn.
Cũng may nàng nhớ tới, trước khi Husky đem chó phân đổ vào nồi chảo, Từ Khuyết đã lấy ra một bát, vẫn chưa bị nhiễm bẩn.
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Công chúa, không phải nói muốn uống trà sao? Đi nào, chúng ta nhanh đi uống!
Từ Khuyết vừa nhìn thấy chuyện không đúng, trực tiếp kéo tay nhỏ Thất Công Chúa, chạy về đường phố xa xa.
- Nha... Từ công tử, chuyện này... Chuyện này...
Thất Công Chúa vốn muốn hỏi Từ Khuyết có phải là sớm đã biết chân tướng hay không, nhưng vào lúc này đột nhiên bị hắn kéo tay, nhất thời trái tim loạn nhịp, trong đầu trống không không nghĩ được gì.
Làm công chúa nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn quy củ, đừng nói là bị nam tử kéo tay, dù cho là nói chuyện, cũng nói không quá nhiều câu.
Hiện tại đột nhiên bị Từ Khuyết kéo tay, đối với một công chúa bảo thủ mà nói, quả thực là chuyện khó có thể tin, cực kỳ hoảng loạn.
"Gào!"
Lúc này, phố lớn ở phía sau truyền đến một tiếng gào của Husky.
Sau đó, chính là tiếng phẫn nộ quát lớn của vài tên hoàng tử, sau đó đoàn người bắt đầu hỗn loạn, đủ loại gà gáy chó sủa.
- Từ Khuyết! Ngươi dám hãm hại bản thần tôn, ngươi xong... À đau quá đau.
- Các ngươi đánh cái gì mà đánh? Có gan một mình đấu đi! Bản thần tôn từ trước đến giờ đều là vô địch khi một đấu một...
- Gào! Lẽ nào có lí, lấy nhiều bắt nạt ít, tính là anh hùng hảo hán gì? Các ngươi chớ ép bản thần tôn ra tay, bằng không sẽ phải hối hận cả đời, bản thần tôn đã từng giết người!
- Tiên sư nó, còn đánh? Có tin bản thần tôn hiệu lệnh một tiếng, lập tức có trăm vạn Thần Lang xuất hiện, vây quanh Hoàng thành các ngươi hay không? Lại nói, ăn phân của bản thần tôn thì sao? Đấy cũng là bảo vật cất giấu hơn vạn năm, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn còn bảo đảm mới mẻ.
- Gào... Đau quá đau quá!
...
Trong đường phố, Từ Khuyết loáng thoáng nghe được tiếng Husky tức giận mắng, nhất thời vui sướng điên cuồng.
Mặc dù biết đám người kia căn bản không thể khiến Husky bị thương, nhưng Từ Khuyết vẫn rất vui vẻ nhìn cảnh Husky bị người đuổi theo đánh.
Nhưng hắn cũng không muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt kia, trực tiếp kéo theo Thất Công Chúa chạy.
Trang bức xong rồi chạy, rất kích thích.
Thế nhưng trang bức xong còn kéo theo một nữ tử xinh đẹp chạy, đó mới thật sự là lợi hại.
Trong phim ảnh xuất hiện cảnh này, bình thường đều là người đẹp trai nhất, hơn nữa là đặc quyền nhân vật chính.
Vì thế Từ Khuyết cũng không có ý niệm gì khác, đơn thuần là muốn tăng trang bức cách, luôn luôn duy trì trạng thái Trang Bức vô cùng chuyên nghiệp.
Nhưng chạy mãi, hai người lại chạy tới một tửu quán còn chưa đóng cửa.
Từ Khuyết chạy một trận, đột nhiên thèm uống rượu.
Dù sao cũng vừa ăn xong cánh gà nướng cùng đậu hủ thúi, không uống chút rượu, luôn cảm thấy thiếu cái gì.
- Công chúa, không bằng chúng ta đừng uống trà nữa, chúng ta đến uống rượu đi.
Hắn nhìn về phía Thất Công Chúa vẫn sợ hãi không thôi nói.
Thất Công Chúa đứng lại thở gấp, gò má tuy có lụa mỏng che khuất, nhưng vẫn có thể từ đôi mắt đẹp của nàng nhìn ra được, giờ khắc này nàng có chút sửng sốt và ngượng ngùng.
- Từ... Từ công tử, sắc trời đã tối, không bằng ngày mai lại...
Nàng trầm ngâm một chút sau, dự định rời đi trước.
Từ Khuyết lập tức ngắt lời nói:
- Công chúa, ngươi như thế là không đúng rồi, buổi tối không uống rượu, nhân sinh sẽ uổng phí! Đến đến đến, uống trước một bình, ngươi tiếp cận ta, không phải là muốn biết được thân phận ta sao? Ta cho ngươi cơ hội này, đi thôi.
Từ Khuyết cất bước bước vào tửu quán.