Chương 337: Công Tử Đại Tài
- À?
Thất công chúa nhất thời sửng sốt, không thể phản ứng lại.
Khu dân cư thứ tư ở Chu Tước phố thành đông?
Này không phải là địa chỉ nhà của đôi cô nhi quả nữ kia sao?
Nữ tử kia rất thanh tú xinh đẹp, trước khi đi để lại địa chỉ, tất nhiên là có hảo cảm với Từ Khuyết, cũng muốn cảm ơn.
Nhưng tên này vừa mới nói là sẽ không đi mà?
Không phải đã nói hắn không phải loại người như vậy sao?
Tại sao hiện tại lại hỏi địa chỉ này?
Bổn cung mời hắn uống trà, lại không sánh bằng một nữ tử bình thường? Nam nhân quả nhiên đều là loại người dối trá mặt người dạ thú sao?
Thất Công Chúa càng nghĩ càng giận, sắc mặt dần dần biến thành lạnh lẽo.
Thất Công Chúa nhiều năm ở trong thâm cung, ghét nhất chính là những kẻ dối trá, phong lưu háo sắc, từ trước tới nay nàng tiếp xúc với đám thế gia công tử kia, nàng căn bản không thèm chú ý.
Nhưng Thất Công Chúa không nghĩ tới, Từ Khuyết ở trước mắt cũng là người như thế, quả thực là khiến nàng quá thất vọng rồi.
Từ Khuyết lại nghiêm túc nói:
- Kỳ thực ta vừa nhớ ra, ta đã quên đưa bột ớt cho đôi mẹ con kia, tuy nói hiện tại các nàng có mấy vạn lượng bạc để sinh hoạt, thế nhưng sinh hoạt vẫn phải muôn màu muôn vẻ mới được, biết đâu có ngày thèm ăn, hai mẹ con các nàng còn có thể nướng cánh gà nướng ăn, ngươi nói đúng chứ?
- A?
Thất công chúa nhe hắn giải thích thì vô cùng sửng sốt, khó có thể phản ứng lại, nàng căn bản không theo kịp mạch não của Từ Khuyết.
Hóa ra hắn không phải muốn thừa dịp người gặp nguy, mà là muốn giúp người giúp đến cùng, đi đưa vật liệu nướng cánh gà.
Là bổn cung hiểu lầm hắn.
Nghĩ tới chỗ này, nội tâm Thất Công Chúa không khỏi tự trách.
- Ngươi à cái gì? Sao sắc mặt khó coi như vậy, có phải là bị bệnh rồi? Nếu không ta kiểm tra cho ngươi? Không phải ta nói dối đâu, kỳ thực ta am hiểu nhất không phải là nướng cánh gà hay làm đậu hủ thúi, mà là... Phụ khoa! ngươi hiểu chứ? Nhân xưng phụ khoa thánh thủ chính là tại hạ...
Từ Khuyết quan tâm hỏi.
Thất công chúa lắc lắc đầu một, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Từ công tử, ta... Ta không bị bệnh. Mới vừa rồi là ta... Ta hiểu lầm ngươi, thực sự xin lỗi! Công tử quang minh quang minh như vậy, ta thực sự là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
- Không sao không sao, ta vừa nói rồi, những năm này ta du lịch khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, sớm có thói quen bị hiểu lầm. Thiên tài mà. Chính là sẽ chịu sự hiểu lầm của mọi người một mình bước đi, sau đó đi tới thế giới đỉnh cao, hưởng thụ đỉnh cao lạnh lẽo vô cùng cô đơn! Tịch mịch!
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, vẻ mặt thoáng buồn, đột nhiên hắn ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn bầu trời đêm, ánh mắt kiên định mà tràn ngập dũng khí, mạnh mẽ nói:
- Nhưng tất cả những thứ này cũng không thể trở ngại ta tiếp tục cứu vớt thế giới, mà sẽ khiến ta càng ngày càng kiên cường. Bởi vì... Ngàn ma vạn kích vẫn kiên định, mặc cho đông tây nam bắc phong!
Ngàn ma vạn kích vẫn kiên định, mặc cho đông tây nam bắc phong!
Hai câu thơ vừa vang lên, Thất Công Chúa kinh ngạc hé ra miệng nhỏ, dáng vẻ chấn động.
Hai câu này thơ, quả thực quá hay.
Phải là người có quyết tâm và khí phách đến mức nào, mới có thể làm ra câu thơ này.
Không ngờ dưới dáng vẻ không đáng tin của hắn lại ẩn giấu một mặt vĩ đại như vậy.
Vì cứu vớt muôn dân, hắn không sợ mấy lời đồn đại nhảm nhí, không sợ người ngoài hiểu lầm, thực sự khiến người khác phải khâm phục.
- Từ công tử... Quả nhiên là đại tài, thiên hạ có người như ngươi vậy, nhất định là phúc của muôn dân!
Nhìn Từ Khuyết, Thất công chúa nói ra lời tự đáy lòng.
Trước mắt nàng còn mơ hồ hiện ra một hình ảnh, trước cuồng phong, bóng người Từ Khuyết vẫn kiên cường đứng vững, kiên quyết không rời, trợ giúp bách tính.
Trong lòng Thất Công Chúa lập tức cảm khái vạn phần, hảo cảm với Từ Khuyết cũng tăng nhiều.
Dù sao ở thế giới người người đều là tu chân giả, đều sống trong cảnh 'chết đạo hữu không chết bần đạo', có thể vì muôn dân còn bách tính mà suy tính như vậy, tuyệt đối là không tồn tại.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 200 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết xếp vào một cái vô sỉ bức, thu được 500 điểm Trang Bức!
Nghe trong đầu tiếp tục vang lên tiếng hệ thống thông báo, Từ Khuyết tỏ vẻ khiêm tốn, nhàn nhạt khoát tay áo một cái, xoay người, hai tay lại chắp lại phía sau lưng, tiếp tục ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Sau một khắc, hắn thì thầm:
- Đường dài đằng đẵng còn lắm gian truân, ta đem trên dưới mà tìm kiếm!
Thất công chúa tiếp tục bị chấn động:
- Thơ hay, công tử quả thực là người tài cao.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 200 điểm Trang Bức!
Thân thể Từ Khuyết hơi động, mặt nhìn lên một phía khác trên bầu trời, khẽ thì thầm:
- Sóng to gió mạnh sẽ có lúc, trôi theo mây trời đổ ra biển!
- Từ công tử thực sự là kinh tài tuyệt diễm, hùng tâm tráng chí như vậy, tiểu nữ tử thực sự kính phục.
- Bảo kiếm do mài giũa ra, hương hoa mai theo lạnh lẽo đến!
- Công tử... Lợi hại.
- Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm, liệt sĩ tuổi già, chí lớn không ngớt!
- Công tử... Thật sự lợi hại!
- Thiếu niên không biết tinh quý giá, lúc già rồi đành ngậm ngùi rơi lệ!
- Công tử quả nhiên... À?
Thất công chúa đang định nói nhưng lại tỏ vẻ hoang mang.
Lúc này nàng thực sự bối rối, Từ Khuyết đọc những câu thơ này, nàng chưa từng nghe qua.
Đây đối với nàng mà nói, quả thực khiến nàng kinh ngạc vô cùng.
Hiện tại nàng không biết phải dùng từ gì để khen Từ Khuyết nữa.
Kết quả Từ Khuyết đột nhiên đọc một thơ không hiểu ra sao, khiến cho nàng lại bối rối một thoáng.
Thiếu niên không biết tinh quý giá, lúc già rồi đành ngậm ngùi rơi lệ? Đây là ý gì? Có gì liên quan đến quyết tâm cứu vớt muôn dân của Từ công tử sao?
Từ Khuyết trước mắt, tựa như một bí ẩn hấp dẫn, khiến Thất Công Chúa vô cùng hiếu kỳ muốn tìm hiểu.
Nàng là thật sự muốn biết, người thiếu niên tuổi tác không lớn này, đến cùng đã trải qua chuyện gì, mới có thể trưởng thành đến mức độ làm người kính nể bội phục như vậy.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Ngay khi Thất Công Chúa ngây người, trong bầu trời đêm đột nhiên truyền đến vài tiếng phá không.
Mọi người thi nhau quay đầu nhìn lại, thấy vị Bát Trưởng lão Thiên Hương Cốc kia đã trở về.
Hơn nữa lần này hắn không phải là một thân một mình, mà là dẫn theo bảy, tám đệ tử trẻ tuổi cùng đến, vẻ phong trần mệt mỏi, rơi xuống mặt đất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dáng vẻ Bát Trưởng lão lo lắng, mang theo đệ tử xuyên qua đám người, liên thanh hô:
- Thiếu hiệp, lão phu đã trở về, mong thiếu hiệp nể tình, bán cho đệ tử của lão phu mỗi người một bát...
Tiếng nói chưa dứt, Bát Trưởng lão đã thấy rõ người đứng trước chảo dầu, không phải là Từ Khuyết, mà là một con chó hai màu trắng đen, đang đảo qua đảo lại những miếng đậu hủ thúi trong nồi.
Đồng thời bên cạnh còn có vài tên hoàng tử, dĩ nhiên từng người đang cầm một bát đậu hủ thúi, đang gắp lên đưa vào trong miệng.
Khiến Bát Trưởng lão khiếp sợ chính là, Nhị Hoàng Tử cũng gắp một miếng đen thùi lùi cưng cứng, toả ra mùi thối dọa người, bỏ vào trong miệng...