Chương 350: Ta Cần Phải Chuẩn Bị
Tất cả mọi người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ kinh hãi.
Ngay cả Thái hậu cũng đến?
Hoàng Lăng thí luyện năm nay quả thực không đơn giản.
Phải biết, Thái hậu ở lâu trong thâm cung, bình thường ngoại trừ điển lễ có nghi thức trọng đại như tế tổ, hầu như xưa nay đều không hề rời khỏi hoàng cung nửa bước.
Vì thế lần Hoàng Lăng thí luyện này, thậm chí ngay cả Thái hậu cũng đến, đủ để chứng minh tầm quan trọng của nó như thế nào.
- Cung nghênh Thái hậu!
Tất cả mọi người ở đây đều cùng hô to lên, làm lễ nghi.
Thế nhưng, sau khi thần câu của Thái hậu đến chân núi, cũng không thấy nàng đi ra.
Mọi người lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám lộn xộn nói linh tinh.
Mãi đến tận mấy hơi thở sau, bên trong thần câu mới truyền đến một giọng nữ rõ ràng thành thục, tràn ngập uy nghiêm:
- Bình thân!
- Tạ ơn Thái hậu!
Mọi người lần nữa cùng kêu to lên, đồng thời trong lòng cũng hiểu ra, thân phận của Thái hậu cao quý như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng xuất đầu lộ diện được.
Nhưng Từ Khuyết lập tức liền không vui, vốn là nghe được Thái hậu trong truyền thuyết của Kim Nguyên Quốc đến, lòng hiếu kỳ của hắn trong nháy mắt bị dấy lên.
Dù sao thái giám kia đã nói, Thái hậu đẹp như Thiên Tiên, khuynh quốc khuynh thành, Từ Khuyết đã sớm muốn nhìn một chút đến cùng là thật hay giả, bằng không làm sao liền Nhị Hoàng Tử cũng biến... thái như thế, lén lút sưu tầm cái yếm của lão thái bà kia đây.
Nhưng bây giờ, Thái hậu này ngồi ở bên trong thần câu hoàn toàn đóng chặt, lại không ra.
- Tiên sư nó, quá cậy già lên mặt, khẳng định là quá xấu, không dám ra gặp người.
Trong lòng Từ Khuyết oán hận nói, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào thần câu kia, giống như muốn nhìn xuyên qua nó.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, thần câu mà Thái hậu ngồi hoàn toàn ngăn cách ngoại giới nhòm ngó, dù cho Từ Khuyết muốn dùng thần thức đi xem thử, cũng bị một luồng sức mạnh đặc thù ở bên ngoài ngăn cản lại.
...
Nhưng mà, lúc này bên trong thần câu của Thái hậu.
Một nữ nhân vóc người nổi bật nóng bỏng, nhưng giống như Thất Công Chúa, đều mang khăn che mặt, đang xuyên thấu qua thần câu, nhìn kỹ tất cả bên ngoài.
Từ bên ngoài xem, thần câu này là hoàn toàn đóng chặt, không thấy rõ tình huống bên trong.
Nhưng từ trong thần câu nhìn ra phía ngoài, tất cả đều nhìn rất rõ ràng.
Rõ ràng, nữ nhân này là Thái hậu của Kim Nguyên Quốc!
Tuy rằng mang khăn che mặt, không cách nào phân biệt ra dung mạo, nhưng có thể từ khí chất giữa hai lông mày toát ra, có thể nhìn ra được đây là một nữ nhân thành thục, phong vận dư âm, khuynh quốc khuynh thành.
Dưới khăn che mặt, đôi môi nàng nhẹ nhàng động, giống như đang cùng người truyền âm.
Mà ở ngoài thần câu, bên trong vài tên thái giám tuỳ tùng theo đoàn người đến, có một tên thái giám đang vô cùng câu nệ đứng ở trong góc nhỏ, môi cũng đang khẽ nhếch, truyền âm nói:
- Hồi bẩm Thái hậu, tiểu nhân đã đến rồi.
- Mau trợn to con mắt của ngươi, tìm ra người kia! Ai gia ngược lại muốn xem xem, đến tột cùng là ai dám lớn mật như thế, đơn độc xông vào trong hoàng cung, còn từ trong miệng ngươi hỏi thăm tẩm cung và dung mạo của ai gia!
Thái giám nghe trong đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng, thân thể run rẩy một chút, vội vã đáp một tiếng "Dạ", sau đó ánh mắt bắt đầu quét về phía Hoàng Lăng trên đỉnh núi, quay về một đám tu sĩ lớn này, quan sát đến từng người.
Các tu sĩ tới đây xem trò vui và tới dự thi thực sự là không ít, tu vi của thái giám này lại tương đối thấp, vì thế chỉ có thể từ từ quan sát từng người, nhìn đến đều có chút hoa cả mắt lên, trong thời gian ngắn cũng không cách nào phát hiện ra vị trí của Từ Khuyết.
...
Cùng lúc đó, Hoàng Đế Kim Nguyên Quốc đã bước tới long ỷ dưới chân núi từ lâu đã sắp xếp cẩn thận, đoan chính ngồi xuống.
Ánh mắt của ông ta nhìn kỹ toàn trường, sau đó nhìn lão thái giám bên cạnh một chút, khẽ gật đầu, ra hiệu thí luyện có thể bắt đầu.
Lão thái giám lập tức bước tới trước một bước, lôi kéo cổ họng cất giọng the thé, hô lớn:
- Hoàng Thượng có lệnh, Hoàng Lăng thí luyện, chính thức bắt đầu! Xin mời chư vị cấp tốc đến dưới chân núi tập hợp, chuẩn bị sẵn sàng!
- Cửa thứ nhất, thi đua thần câu, mỗi đoàn đội, chỉ có thể phái ra 3 người tham gia!
- Năm mươi người đứng đầu, sẽ được tính qua ải thành công!
- Nếu vượt quá thời gian một nén nhang, không tìm ra năm mươi người đứng đầu, toàn bộ đào thải!
...
Vèo! Vèo! Vèo!
Lão thái giám bên này vừa dứt lời, Hoàng Lăng trên đỉnh núi liền cấp tốc xuất hiện mười mấy đạo lưu quang lướt tới, đều hướng chân núi mà đi.
Không thể nghi ngờ, những lưu quang này đều là tuyển thủ dự thi.
Mỗi một vệt sáng tản mát ra khí thế cùng thực lực không yếu chút nào, kém cỏi nhất cũng là tu vi Nguyên Anh kỳ tầng năm, hơn nữa ở trong bọn họ có rất nhiều người có sức mạnh thần hồn không yếu, hiển nhiên đều là am hiểu linh phù pháp quyết khống chế thần câu.
Những người này hành động mãnh liệt, vô cùng nhanh nhẹn, muốn chiếm trước vị trí xuất phát có lợi, để lúc thi đua thành lập ưu thế, giành giật từng giây.
Nhưng cũng không ít người hờ hững, xem thường bày mưu nghĩ kế, xem thường chiếm cứ điểm ưu thế nhỏ ấy.
Ví dụ như Trương Câu Vương bên người Nhị Hoàng Tử, y chậm rãi ung dung bấm ra pháp quyết, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hướng chân núi bay đi.
Trên người y để lộ ra đến một luồng khí thế như cầu vồng, hiển nhiên là ôm niềm tin tất thắng, ánh mắt nhìn về phía những đối thủ xung quanh đang vút qua mặt y, nhưng y lại không hề để vào trong mắt.
Một bên khác, Bát Hoàng Tử mời thần câu chi quỷ Tề Vân Phi tới giúp đỡ, vào lúc này cũng không nhanh không chậm cùng Bát Hoàng Tử tán gẫu.
Biểu hiện vô cùng nhẹ nhàng thích ý cùng tự nhiên, đối với những đối thủ giành giật từng giây kia, ôm thần thái xem thường không thèm nhìn.
Mà đệ nhất thiên tài của Linh Bảo Các bên người Đại Hoàng Tử, Cao Kiều Giới! Bây giờ đang vừa chầm chậm bay về phía chân núi, vừa lấy ra giấy cùng bút, suy tư vẽ ra cái gì đó.
Người tinh mắt liếc mắt liền thấy rõ ràng thứ vẽ trên giấy, lập tức kinh ngạc thốt lên:
- Trời ơi, Cao Kiều Giới vào lúc như thế này còn bình tĩnh như vậy, hình như đang suy nghĩ tạo hình thần câu mới.
"Rào!"
Rất nhiều người đều kinh hãi kêu thành tiếng.
- Ấu trĩ, thực sự là ấu trĩ, mấy tên này đều là ấu trĩ Trang Bức! Trang bức thế này lúc ba tuổi ta đã không chơi rồi.
Từ Khuyết đứng trên đỉnh núi, tỏ vẻ xem thường lắc đầu giễu cợt nói.
- Từ công tử sao lại nói lời ấy?
Thất Công Chúa xoay người, đôi mắt đẹp nhìn về phía Từ Khuyết, nghi ngờ nói.
- Ngươi xem, mấy người này đều quá trang, từng tên đều biểu hiện bình tĩnh như thế, hiển nhiên là muốn thu hút ánh mắt, hấp dẫn mọi người chú ý! Loại hành vi thích làm náo động này, ta kiên quyết không thể làm, chúng ta phải xem thường bọn họ.
Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc, nghĩa chính từ nghiêm tiến hành công kích cùng khiển trách.
Thất Công Chúa sửng sốt một chút, hé miệng cười nói:
- Từ công tử mắt sáng như đuốc!
Nhưng khóe miệng của vài tên hoàng tử đều co rút, có chút không nhìn nổi.
Thu hút ánh mắt?
Hấp dẫn sự chú ý của mọi người?
Thích làm náo động?
Đại ca, hình như người thích làm náo động nhất ở đây chính là ngươi mà?
Ngươi vừa rồi ra trận còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng thiên thần hạ phàm đấy!
- Từ thiếu hiệp, nếu ngươi cảm thấy bọn họ không đúng, vậy sao ngươi còn không mau mau xuống núi đi?
Một tên hoàng tử không nhịn được hỏi.
Từ Khuyết nhàn nhạt khoát tay áo một cái:
- Ta vô cùng coi trọng lần thi đua này, trước tiên cần phải chuẩn bị một phen!
Nói xong, hắn gọi ra hệ thống thương thành, từ bên trong tạp vật phân loại, mua một món đồ.
Ngay sau đó, ở trong ánh mắt nghi hoặc cùng ngạc nhiên của mọi người, Từ Khuyết đặt mông ngồi lên trên mặt đất, một tay cầm cái kìm cắt móng tay mới mua được, cởi giày của mình ra, lộ ra chân.
- Đợi một chút, ta cắt móng chân trước, bằng không sẽ ảnh hưởng ta phát huy.