Chương 349: Thái Hậu Giá Lâm
- Từ công tử, ngươi rốt cục đến rồi.
Thất công chúa vô cùng mừng rỡ, Từ Khuyết vào lúc này xuất hiện, thật là làm cho nàng kích động.
Từ Khuyết thì lại quỳ một chân trên đất, cúi đầu, nhìn chăm chú mặt đất, đồng thời một cái tay còn nắm thành quyền, chống đỡ ở trên trán của chính mình, dường như siêu nhân lên sàn, bức cách tràn đầy.
- Đúng, ta đến rồi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, đầu khẽ nâng lên, nhìn về phía Thất Công Chúa.
Một trận gió nhẹ thổi tới, phất động tóc trên trán Từ Khuyết, hắn lộ ra nụ cười phong tao đẹp trai.
Thất công chúa hơi sửng sốt, gương mặt xinh đẹp bên dưới khăn che mặt, nở nụ cười mỉm:
- Từ công tử, ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
- Thân là xa thần Thu Danh Sơn, tài xế già đại danh đỉnh đỉnh, loại thi đấu này ta làm sao có thể không đến đây?
Từ Khuyết cười đứng lên, ánh mắt quét về phía Hoàng Lăng.
Chỉ thấy ở lối vào có một con đường uốn lượn vặn vẹo kéo dài ra bên ngoài, kéo đến tận chân núi.
Hai bên đường còn đứng đầy đám người vây xem, cùng với từng vị cấm vệ đứng nghiêm.
Rõ ràng, con đường này chính là nơi thi đua thi đấu thần câu.
Từ Khuyết đơn giản đảo qua một chút, trong lòng lập tức liền vui vẻ, loại đường núi nhiều khúc quanh này, quá thích hợp để loại tài xế già như hắn Trang Bức, có thể chơi một lần vô hạn phiêu dật.
- Hả? Cảm giác hình như có tên gay đang nhìn chằm chằm vào ta?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên cảm giác được cách đó không xa truyền đến một trận sát ý, quay đầu nhìn lại, chính là Nhị Hoàng Tử đang tỏ vẻ âm trầm.
Từ khi Từ Khuyết chuyển sạch nội tình trong mật thất của y, y cũng không dám lộ ra, chỉ có thể trong bóng tối phái người tìm kiếm Từ Khuyết, nhưng hai ngày nay cũng không hề có thu hoạch gì.
Bây giờ Từ Khuyết chủ động xuất hiện, Nhị Hoàng Tử lập tức đằng đằng sát khí, suýt chút nữa không nhịn được muốn ra tay đập chết Từ Khuyết.
- Ồ, Nhị Bàn Tử, ngươi cũng tới rồi? Mấy ngày nay ngủ ngon giấc không? Ôi, thật giống như đã gầy đi rồi, ăn uống không tốt sao? Có phải là nghèo đến ăn không nổi cơm? Nếu không... Ta giúp ngươi hướng về Kim Nguyên Quốc các ngươi xin trợ cấp? Chuẩn bị cho ngươi cái sổ hộ nghèo? Mỗi tháng đi lĩnh mấy lượng bạc tiền trợ cấp?
Từ Khuyết vừa thấy Nhị Hoàng Tử, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Lời này suýt nữa liền để Nhị Hoàng Tử phun ra ngoài một ngụm máu!
Trời ơi?
Ngươi mang đi bảo khố của ta, cướp sạch tẩm cung của ta, ta còn có thể ngủ ngon ăn ngon được sao?
Ta đường đường một hoàng tử, lung ta lung tung đi làm cái trợ cấp người nghèo gì?
Chuyện bây giờ, là mấy lượng bạc liền có thể giải quyết sao?
Khốn kiếp, ngươi chờ đó cho ta.
Không chết không thôi!
Nhị Hoàng Tử mạnh mẽ nhìn chằm chằm Từ Khuyết, gân xanh trên trán hầu như đều hiện lên, nhìn ra được y lúc này phẫn nộ đến mức nào.
- Ngươi chính là Từ Khuyết sao?
Lúc này, bên cạnh Nhị Hoàng Tử đột nhiên có một tên nam tử đi ra, mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm Từ Khuyết, lạnh giọng hỏi.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, từ đâu xuất hiện thằng ngốc này, nhìn qua hình như có cừu oán với ta vậy.
- Từ công tử, người này có danh tiếng là đệ nhất thiên hạ thần câu vương, lúc nữa ngươi phải cẩn thận y.
Thất Công Chúa cất bước đến bên cạnh Từ Khuyết, thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
Hiển nhiên, danh hiệu thần câu vương này cũng không phải chỉ là hư danh, liền Thất Công Chúa cũng không dám xem thường đối phương.
Nhưng Từ Khuyết lại không hề có áp lực, khoát tay nói:
- Ta lái xe từ trước đến giờ chỉ nói tới hai chuyện, hành động phải nhanh, tư thế phải đẹp trai hơn, còn cái khác, ta đều mặc kệ.
Tự tin, đây chính là tự tin!
Con ngươi của Thất Công Chúa hơi lấp loé, nàng coi trọng chính là loại tự tin này của Từ Khuyết.
Bởi vì nàng tin tưởng, chỉ có người có thực lực trác việt, mới có thể nắm giữ loại khí chất tự tin này.
Từ Khuyết nhìn về phía trước, lạnh lùng nói:
- Ta có phải là Từ Khuyết không, mắc mớ gì tới ngươi?
Lập tức sầm mặt lại, nguyên bản y nghe nói kỹ thuật điều động thần câu của Từ Khuyết rất bất phàm, đang muốn khiêu khích một phen, cũng không nghĩ ra, cái tên này vừa mở miệng liền không khách khí như thế, lập tức làm y tức giận, lúc này y cả giận nói:
- Ta chính là...
- Liên quan quái gì đến ta?
Từ Khuyết không chút khách khí đáp lại.
Một câu "Mắc mớ gì tới ngươi", cùng với "Liên quan gì đến ta", không chỉ để y suýt chút nữa tức điên, cũng lập tức để tất cả mọi người ở đây đều dở khóc dở cười.
- Miệng của tên này thật rất tiện, quả thực là tức chết người không đền mạng.
- Nhưng hắn làm Trương Câu Vương tức giận, lúc nữa e rằng không có quả ngon ăn.
- Khẳng định là thế, kỹ thuật điều động thần câu của Trương Câu Vương từ lâu đã đăng phong tạo cực, làm người ta nhìn mà than thở, Từ Khuyết này làm sao có thể so sánh được?
- Ha ha, đây gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp.
Rất nhiều người lắc đầu, cho rằng Từ Khuyết làm như vậy, vô cùng không biết điều.
Liền ngay cả đám Tam Hoàng Tử phía sau Thất Công Chúa, giờ khắc này cũng tỏ vẻ ngờ vực...
- Tiểu tử này thật sự đáng tin sao?
- Luôn cảm thấy có chút làm bừa, nếu không chúng ta lúc nữa phái thêm mấy người lên đi, để ngừa vạn nhất!
Vài tên hoàng tử hướng về Tam Hoàng Tử đề nghị.
Tam Hoàng Tử suy nghĩ, há miệng, đang muốn nói chuyện.
Ầm ầm!
Lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng nổ vang rền, sau đó một đạo thanh âm sắc bén vang dội, xẹt qua chân trời, vang vọng bốn phía Hoàng Lăng.
- Hoàng - thượng - giá - đáo!
Thanh âm này vừa phát ra, mọi người ở đây đều chấn động, câu nệ nghiêm túc.
"Bạch!"
Hết thảy cấm vệ đều quỳ xuống đất, các tu sĩ đều chắp tay chào, lấy cúc cung làm lễ nghi.
- Kim Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Một trận tiếng hô đinh tai nhức óc, vang vọng không trung.
Hoàng Lăng thí luyện, không chỉ có liên quan đến khai thác long mạch, còn liên quan đến định đoạt vị trí Thái Tử, thân là Hoàng Đế, khẳng định phải đích thân trình diện chủ trì.
Nhưng ông ta vừa ra trận, loại khí thế này, loại tình cảnh này, đúng là làm cho Từ Khuyết có chút muốn làm Hoàng Đế, bức cách thực sự quá cao rồi.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ vang, mấy chục cái thần câu từ chân núi chạy như bay tới, trong đó một chiếc toàn thân vàng óng ánh, lập loè ánh sáng, vô cùng cao quý.
Rất nhanh, toàn bộ thần câu đừng ở phía dưới, bên trong thần câu màu vàng đi ra một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nho nhã, nhưng có cỗ khí thế không giận tự uy, tự nhiên mà thành.
Ở trên người ông ta, Từ Khuyết cũng cảm nhận được một luồng uy nghiêm tự nhiên.
Mặt ông ta ngay ngắn chữ quốc, đầu đội kim quan, trên người mặc long bào, khắp toàn thân tản mát ra uy thế, để rất nhiều người ở đây đều không dám nhìn thẳng.
Hơn nữa, Kim Hoàng này xem ra tuổi tác cũng không lớn, nhưng trên khuôn mặt lại làm người ta cảm thấy có một luồng vết tích năm tháng khó có thể tiêu diệt, khiến cho người không tự chủ được nhìn mà phát khiếp, giống như đại phật trang nghiêm, trải qua nhân thế gian vô số đời tang thương.
Hai con mắt của ông ta cũng tràn ngập một luồng ánh sáng cơ trí thâm thúy.
Từ Khuyết chỉ là ngăn ngắn tiếp xúc cùng ánh mắt của ông ta, trong chớp mắt, lại có một loại cảm giác chột dạ thật giống bị người xuyên thủng hết thảy.
Không nghi ngờ chút nào, đây chính là Hoàng Đế Kim Nguyên Quốc, một nam nhân có tư tưởng tiên tiến.
Từ Khuyết sau khi đánh giá vài lần, không khỏi nở nụ cười.
So sánh với nhau, vị Hoàng Đế Kim Nguyên quốc này, cho hắn cảm giác đầu tiên tốt hơn quá nhiều so với cẩu Hoàng Đế Hỏa Nguyên Quốc kia! Đây mới gọi là Hoàng Đế chứ!
"Ầm!"
Lúc này, lại có mấy tiếng nổ vang.
Phía sau chân núi lại có mấy chiếc thần câu chạy như bay tới, đạo thanh âm sắc bén vang dội kia lần nữa vang lên.
- Thái - hậu - giá - đáo!