Chương 353: Các Ngươi Ai Mang Nước?
Trên đỉnh núi, sắc mặt mấy người Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa cũng kinh biến.
- Cái tên này đang giở trò quỷ gì? Bây giờ còn ở đó nói linh tinh?
Một tên hoàng tử trợn to con mắt nói.
- Thất Hoàng muội, hắn muốn làm gì thế?
Tam Hoàng Tử đưa mắt tìm đến Thất Công Chúa, dò hỏi.
Thất Công Chúa cũng lộ vẻ mờ mịt, căn bản liền nhìn không hiểu ý của Từ Khuyết muốn gì.
Bây giờ thi đấu đã lập tức bắt đầu rồi, hắn còn không sớm tiến vào thần câu làm chuẩn bị, lúc nữa khẳng định sẽ không kịp triệt để nắm giữ thần câu.
Mọi người ở đây cũng kinh ngạc và nghi hoặc, một lão thái giám chủ trì thí luyện cửa thứ nhất, rốt cục đứng dậy, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Thiếu niên, ngươi đây là có ý gì? Là thần câu gặp sự cố, hay là ngươi muốn bỏ quyền?
- Đều không phải!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, vuốt cằm nói:
- Ta muốn hỏi một chút, ai trong các ngươi mang đậu hũ tới? Bây giờ nếu không có, mang đến chén nước cũng được.
Mọi người nghe thấy vậy, lập tức tỏ vẻ thắc mắc.
Đậu hũ?
Nước?
Làm cái gì, đã tới lúc này rồi, ngươi còn muốn ăn?
Lão thái giám chủ trì thi đấu cũng sững sờ.
Gã chủ trì Hoàng Lăng thí luyện nhiều năm như vậy, xưa nay đều chưa từng gặp qua loại yêu cầu này, sắp đến lúc thi đấu, lại còn mở miệng muốn ăn uống?
Chưa từng thấy ai như vậy cả.
Dưới sự bất đắc dĩ, lão thái giám không thể làm gì khác hơn là đưa mắt tìm đến phía Kim Hoàng đang ngồi ở trên long ỷ, chuẩn bị xin một chút chỉ thị.
Kim Hoàng khẽ gật đầu, ra hiệu lão thái giám có thể thỏa mãn yêu cầu của Từ Khuyết, đồng thời, ánh mắt của Kim Hoàng, cũng lần nữa rơi lên trên người Từ Khuyết.
Bên trong thần câu cách đó không xa, Thái hậu cũng đang nhìn Từ Khuyết chằm chằm, con ngươi lóe ra vẻ suy tư, càng ngày càng nồng.
...
- Thiếu niên, chén nước này ngươi cầm lấy uống đi.
Lão thái giám cuối cùng vẫn thỏa mãn yêu cầu của Từ Khuyết, cố ý bảo người lấy chén nước tới.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn Từ Khuyết, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường loại hành vi vô sỉ này.
Dù sao thân là một tu sĩ, hơn nữa còn là cảnh giới Nguyên Anh kỳ, đã sớm ích cốc thành công, không ăn không uống cũng có thể sống, lúc như thế này lại còn nói muốn một chén nước, đến cùng là muốn chơi trò gian gì.
Nhưng mà, Từ Khuyết tiếp nhận chén nước, nhưng cười nhạt lắc đầu nói:
- Tại hạ muốn chén nước, cũng không phải muốn dùng để uống.
Hả? Không phải dùng để uống?
Vậy dùng để làm gì?
Mọi người ở đây đều sửng sốt, tràn ngập nghi hoặc.
Lão thái giám cũng hơi kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
- Vậy ngươi dùng để làm gì?
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cười không nói mang theo chén nước, ngồi vào trong xe, đặt chén nước để ở một bên, đồng thời "Ầm" một cái, đóng cửa xe lại.
Sau đó, hắn mới hạ cửa sổ xe xuống, nói với lão thái giám:
- Kỳ thực ta cảm thấy loại thi đua này quá đơn giản, không có gì hay! Vì thế ta quyết định, phải tăng cao độ khó một chút, các ngươi đều xem kỹ, chén nước này liền đặt ở đây, nếu lúc nữa tràn ra một chút nào, liền coi như ta thua.
Từ Khuyết vỗ lồng ngực, giọng điệu cực kỳ thô bạo.
Mọi người trong nháy mắt liền há hốc mồm!
Thi đấu quá đơn giản?
Vô vị?
Nước tràn ra, coi như ngươi thua?
CMN, tên này bị điên rồi sao?
Ở đây sao nhiều cao thủ thần câu như vậy, lại còn dám ngông cuồng như thế?
Hay là đã biết mình muốn thua, vì thé cố ý cho mình tìm bậc thang để xuống?
Rất nhiều người đều tỏ vẻ ngơ ngác, không hiểu ra sao!
Mấy người Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa cũng bị dọa cho sợ rồi, Từ Khuyết nói ra loại tiền đặt cược này, có khác gì với tự đầu hàng đâu?
- Tên này đến cùng là muốn làm cái gì?
Một tên hoàng tử không nhịn được nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ hỏi.
- Hắn đây là giống như để Tam hoàng huynh chưa thi đấu đã thua! Chẳng lẽ hắn đã sớm bị những người khác thu mua, cố ý bán đi Tam hoàng huynh?
- Sẽ không, Từ công tử cũng không phải là loại người như vậy.
Thất Công Chúa kiên định nói, nàng tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người.
Thế nhưng, đối với Từ Khuyết đưa ra loại yêu cầu không cần thiết này, nàng cũng cảm thấy không rõ, chuyện này thực sự là quá khó để người ta có thể dự đoán.
Kim Hoàng ở dưới chân núi, lúc này cũng trợn to con mắt, bất ngờ nhìn Từ Khuyết.
Bên trong thần câu cách đó không xa, Thái hậu cũng hơi kinh ngạc.
Không có ai thấu hiểu được Từ Khuyết, bởi vì mặc cho bọn họ suy nghĩ nát óc, cũng tuyệt đối không thể biết được, Từ Khuyết kỳ thực cũng chỉ thuần túy là vì Trang Bức mà thôi.
Để một chén nước ở trong xe, còn không cho nước tràn ra?
Đùa cái quái gì thế, Từ Khuyết mua kỹ thuật lái xe tuy rằng rất trâu bò, nhưng không thể đạt đến loại trình độ siêu thần nhập hóa, thật sự cho rằng đang diễn phim hoạt hình sao?
Nhưng tên này cũng đã sớm thương lượng cùng hệ thống, mở ra công năng tự động quản lý, phân ra một bộ phận thần hồn của mình, dùng để duy trì chén nước bất động.
Mỗi một canh giờ, chỉ cần tiêu hao một điểm Trang Bức.
Một khi thành công, hắn sẽ thu hoạch một đống lớn điểm Trang Bức, đây hoàn toàn chính là một cơ hội tốt để phất nhanh, Từ Khuyết không thể bỏ qua được.
- Ngươi nhất định là phải tự tăng cường độ khó?
Lúc này, Kim Hoàng vốn vẫn đang im lặng, đột nhiên mở miệng hỏi.
Âm thanh trầm thấp mà bình tĩnh, nhưng tràn ngập uy nghiêm, lập tức vang vọng tứ phương.
Tất cả mọi người ở đây lập tức đều kinh sợ, Kim Hoàng lại chủ động mở miệng hỏi tiểu tử này?
Tên này được vinh hạnh biết bao?
Nhưng Từ Khuyết vẫn đúng mực, cười nhạt đáp:
- Không sai, ta từ trước đến nay nói chuyện đều giữ lời, chỉ cần tràn ra một giọt nước, lập tức coi như ta thua.
- Được, trẫm có thể đáp ứng!
Kim Hoàng trực tiếp gật đầu.
Đám người Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa trên đỉnh núi, sắc mặt lập tức trắng nhợt, muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Nhị Hoàng Tử cùng với những tên hoàng tử tranh cướp vị trí Thái Tử khác, đều không khỏi lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Tam đệ, xem ra lần này ngươi bị chính người của mình tai họa rồi. Vi huynh đã sớm nói với ngươi, Từ Khuyết này nham hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ, ngươi lại coi trọng như vậy, thực sự là không nên.
Nhị Hoàng Tử lắc đầu nói, giả vờ một bộ tiếc hận, nhưng giữa hai lông mày tất cả đều là châm chọc và cười nhạo.
Đám người Bát Hoàng Tử cách đó không xa, trên mặt cũng mang theo ý cười quái lạ, nhìn kỹ Tam Hoàng Tử.
Nắm đấm của Tam Hoàng Tử nắm chặt, thân thể hơi run rẩy, im lặng không nói.
Thất Công Chúa cũng không dám mở miệng, thời điểm như thế này nàng cũng đoán không ra dụng ý của Từ Khuyết, càng không biết Từ Khuyết đến cùng có nắm chắc hay không, chỉ có thể tràn ngập vẻ ưu lo nhìn về phía Từ Khuyết ở dưới chân núi.
- Thời gian đã đến, cửa thứ nhất của lần Hoàng Lăng thí luyện này, sắp bắt đầu, xin mời chư vị làm tốt chuẩn bị cuối cùng!
Lúc này, lão thái giám chủ trì cửa thi đua thứ nhất cất giọng sắc bén hô lên.
Trong tay y còn giơ một cái cờ nhỏ màu vàng, cờ xí vừa rơi xuống, liền đại biểu thi đấu chính thức bắt đầu.
Tất cả các thiên kiêu tu sĩ dự thi, đều nghiêm túc chăm chú, súc lực chờ lệnh.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Từ Khuyết cũng bắt đầu giẫm chân phanh, một chân khác dẫm lên chân ga, cho xe nóng lên, tiếng động cơ giống như sấm nổ, vang vọng tứ phương.
Rất nhiều người đều bị tiếng động cơ bất thình lình vang lên làm sợ hết hồn, đều đưa mắt tìm đến phía Từ Khuyết.
- Hoàng Lăng thí luyện cửa thứ nhất, chính thức... Bắt đầu!
Nhưng vào lúc này, lão thái giám đột nhiên hô to một tiếng, đồng thời trong tay giơ cao cờ xí màu vàng lên, đột nhiên hạ xuống!
"Vèo!"
Trong khoảnh khắc, AE86 của Từ Khuyết dường như mũi tên rời cung, xông lên trước, xông ra ngoài như bay!.