Chương 354: Gây Chuyện À
Tốc độ cùng bức cách đều có đủ!
Ở giữa một đống thần câu vừa mới khởi động xong, chầm chậm hướng về phía trước xuất phát, AE-86 của Từ Khuyết liền vèo một cái, xông lên trước vọt ra ngoài.
Tình cảnh này, trong nháy mắt để tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
- Chuyện này... Sao có thể?
- Thần câu của hắn làm sao kinh người như vậy, vừa bắt đầu đã có thể phát huy ra tốc độ như thế này!
- Không đúng rồi, điều động thần câu, cần nhất chính là thần hồn bạo phát, bạo phát càng mạnh, tốc độ xuất phát mới càng nhanh, nhưng cường đại như thần câu chi quỷ Tề Vân Phi cũng không đạt tới trình độ như thế này mà.
- Đừng nói Tề Vân Phi, cho dù cường giả Anh Biến kỳ đỉnh cao đến cũng không làm được như thế này.
- Chẳng lẽ thần hồn của Từ Khuyết đã đạt đến cảnh giới đáng sợ?
Rất nhiều người đều chấn động không thôi.
Từ Khuyết vừa lên đến, sau khi chuyển ra AE-86 đã chiếm hết ánh mắt của mọi người, bây giờ lại tiếp tục làm ra danh tiếng.
Bởi đặc tính của thần câu, bản thân nó là vì tôi luyện thần hồn mới chế tạo ra, vì thế trước khi thần câu khởi động, cần phải dựa vào thần hồn của tu sĩ đi thôi thúc.
Người có thần hồn càng mạnh mẽ, ở trong chớp mắt sẽ có thể bạo phát ra lực đẩy to lớn nhất, để thần câu bay vọt ra.
Nhưng Từ Khuyết không vậy, cái tên này lái chính là xe, hơn nữa còn là AE86 đã cải tiến thành động cơ xe đua, khởi động một cái, tốc độ đương nhiên dễ dàng vượt qua một đống thần câu còn lại.
Hơn nữa ngoại hình xe này của hắn lại còn tương tự với thần câu, không có ai hoài nghi hắn điều động đến cùng có phải là thần câu hay không.
Mà sau khi thấy được loại lực bộc phát lúc xuất phát này của hắn, không ít người đều đưa mắt tìm đến phía xe của Từ Khuyết, nghi ngờ không thôi.
- Khẳng định là thần câu của tên này cường đại hơn thần câu của những người khác
- Không sai, lấy cảnh giới của hắn, thần hồn tuyệt đối không thể mạnh mẽ hơn so với Anh Biến kỳ đỉnh cao, thần câu của tiểu tử này khẳng định có vấn đề.
- Vậy hắn chẳng phải là đang gian lận?
- Cũng không tính là gian lận chứ? Dù sao cửa ải này cũng không bắt tất cả mọi người dùng cùng một loại thần câu, bằng không Cao Kiều Giới của Linh Bảo Các kia làm sao bây giờ? Đừng quên thần câu của y mạnh mẽ hơn thần câu những người khác gấp mấy lần.
- Đúng rồi, có thể nắm giữ một chiếc thần câu mạnh mẽ, đây cũng là một loại thực lực, không thể nói bọn họ gian lận được.
Mọi người bàn tán lộn xộn, nhưng lão thái giám chủ trì thí luyện cửa thứ nhất kiêm làm trọng tài, vẫn chưa mở miệng.
Dưới cái nhìn của gã, thần câu của Từ Khuyết coi như là mạnh mẽ hơn so với những người khác, đó cũng thuộc về thực lực.
"Vèo!"
Nhưng vào lúc này, một vệt sáng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong giây lát hướng trên xe Từ Khuyết hạ xuống.
Phịch một tiếng vang trầm, lưu quang hóa thành một bức bình chướng dạng cái bát, trực tiếp bao phủ xe của Từ Khuyết vào trong đó.
- Đậu phộng, còn chơi cản trở thi đấu à?
Từ Khuyết lúc này mắng to, phản ứng cấp tốc giẫm chân phanh ngừng lại.
Nhưng mà ở trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào khắc phục quán tính, thêm vào phạm vi của không gian bình phong chỉ nhỏ như vậy, AE86 của Từ Khuyết sau khi trượt trên đất một đoạn, bỗng nhiên liền đâm vào trên bình phong.
"Ầm!"
Đầu xe trong nháy mắt liền lõm vào, từng sợi từng sợi khói trắng bay lên, trong xe còn bung ra túi khí an toàn!
Hiển nhiên lần va chạm này vô cùng nghiêm trọng.
Dù sao chất lượng của cái xe này của hắn, xác thực không có cách nào so với thần câu của các tu sĩ kia, nếu va chạm khẳng định sẽ bị hỏng.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Lúc này, từng chiếc thần câu từ bên cạnh Từ Khuyết lướt qua.
Sau khi hắn tông xe, trực tiếp để đám người Trương Câu Vương cùng Tề Vân Phi nguyên bản lạc hậu ở phía sau, từng người đều đuổi kịp tới.
Lúc đi qua Từ Khuyết, Trương Câu Vương còn ngồi ở bên trong thần câu, hướng Từ Khuyết lộ ra một nụ cười gằn xem thường cùng trêu tức.
Lúc đám Tề Vân Phi vọt qua, cũng lạnh lùng quét Từ Khuyết một cái, giống như cường giả nhìn xuống, chợt liền lái thần câu, từ trước mặt Từ Khuyết lóe lên một cái rồi biến mất, xa xa chạy đi.
Từ Khuyết lập tức liền nổi giận, mở cửa xe đi xuống, há mồm mắng to:
- Mẹ nó gây sự à, thằng cháu con rùa đen nào ám hại lão tử? Lăn ra đây!
Tiếng nói của hắn vang vọng tứ phương, ở toàn bộ khu vực Hoàng Lăng vốn yên lặng như tờ, vang vọng từng hồi.
Tất cả mọi người đều giống như là đang xem quỷ, tỏ vẻ quái lạ nhìn Từ Khuyết,
Sau đó... Lại cẩn thận từng li từng tí một quay đầu nhìn về phía Tam Hoàng Tử trên đỉnh núi!
- Nhị Hoàng huynh, ngươi đây là có ý gì?
Lúc này, Tam Hoàng Tử đứng dậy, nhìn Nhị Hoàng Tử cả giận nói.
Rõ ràng, người vừa mới xuất thủ chính là Nhị Hoàng Tử!
Một câu "Cháu trai của con rùa" của Từ Khuyết mắng ra, cũng chỉ có Nhị Hoàng Tử tỏ vẻ âm trầm.
Mà Từ Khuyết lại là người đại biểu đoàn đội của Tam Hoàng Tử xuất chinh, hắn vừa mới xông lên trước, đám Tam Hoàng Tử còn bị sợ hết hồn, thấy kỳ tích sắp xuất hiện rồi.
Nhưng còn không chờ bọn họ kịp cao hứng, Nhị Hoàng Tử lại ra tay, tung ra bình phong, trực tiếp phá huỷ AE86 của Từ Khuyết, cũng khó trách Tam Hoàng Tử lại nổi giận như vậy.
Nhưng mà, Nhị Hoàng Tử lại không có một chút hoảng loạn nào, mặt tối sầm lại trầm giọng nói:
- Bổn hoàng tử có lý do hoài nghi Từ Khuyết điều động cũng không phải là thần câu! Vì thế chặn hắn lại để kiểm tra, không nghĩ tới thần câu của hắn không chịu được như thế, nhẹ nhàng va chạm liền hỏng rồi, chuyện này không thể trách bổn hoàng tử.
- Vật có sở trưởng, tất có sở đoản, thần câu mà Từ thiếu hiệp sử dụng, chỉ là so với những người khác mạnh mẽ mà thôi, nếu tốc độ của thần câu của Từ thiếu hiệp nhanh, chất lượng kém một chút, thì có gì kỳ quái? Ha ha, đúng là thủ đoạn của Nhị Hoàng huynh có chút quá đáng rồi! Phụ hoàng cùng Thái hậu đều chưa hề mở miệng nghi vấn, ngươi dựa vào cái gì ra tay?
Tam Hoàng Tử cắn răng cả giận nói.
- Bổn hoàng tử cũng chỉ là vì bảo đảm công bằng của thí luyện mà thôi, thế nhưng xác thực không nghĩ tới, thần câu của Từ Khuyết trông thì đẹp nhưng lại không dùng được, nhẹ nhàng va chạm đã bị hủy hoại.
Nhị Hoàng Tử lắc đầu nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế liền không vui, cười lạnh nói:
- Bảo đảm công bằng đúng không? Không thành vấn đề!
Nói xong, chỉ nghe vèo một tiếng, thân hình của Từ Khuyết bỗng nhiên bay lên trời.
Bàn tay hắn vươn ra, bỗng dưng từ bên trong không gian chứa đồ của hệ thống lấy ra một cái Huyền Trọng Xích, mạnh mẽ hướng Trương Câu Vương đang ở vị trí dẫn đầu xa xa quăng đi.
Trương Câu Vương chính là người đại biểu cho Nhị Hoàng Tử xuất chiến ở cửa thứ nhất, hành động này của Từ Khuyết, lập tức để sắc mặt của Nhị Hoàng Tử biến đổi, phẫn nộ quát:
- Dừng tay!
- Dừng cm ngươi!
Từ Khuyết mắng to một tiếng, thần hồn bàng bạc trong khoảnh khắc bạo phát, Huyền Trọng Xích lập tức gia tốc, hóa thành một vệt bóng đen!
Ầm ầm!
Bên trong một tiếng vang thật lớn, Huyền Trọng Xích trực tiếp đập xuống đầu thần câu của Trương Lâm, toàn bộ thần câu trong nháy mắt bị lún xuống dưới, ở trên sơn đạo trượt một cái, trực tiếp va vào trên vách núi ven đường.
- Bây giờ, ta cũng có lý do hoài nghi, tên kia điều động không phải thần câu!
Từ Khuyết đứng lơ lửng giữa trời, liên tục cười lạnh nói.
Nhị Hoàng Tử lúc này tức phát điên, chỉ vào Từ Khuyết phẫn nộ quát:
- Làm càn, người đâu, bắt tặc nhân này lại cho ta!
Bắt ta?
Từ Khuyết nhất thời cười gằn, ha ha, ai sợ ai nha!
- Đủ rồi!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo thanh âm quát mắng uy nghiêm đột nhiên vang lên, giống như sấm sét giáng xuống, vang vọng bốn phía.
Kim Hoàng vốn vẫn im lặng không nói, rốt cục mở miệng.
- Các ngươi còn đem trẫm cùng Thái hậu để vào trong mắt hay không? Trẫm rõ ràng đã nói, lần thí luyện này ai cũng không cho phép trên đường nhúng tay, các ngươi bây giờ là muốn phản lại sao?
Kim Hoàng trực tiếp trừng mắt về phía Nhị Hoàng Tử.
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Thiên Tử nổi giận, cũng không ai dám thấp giọng nghị luận cái gì, liền ngay cả Nhị Hoàng Tử sắc mặt vào lúc này cũng trở nên hơi trắng.
Chỉ có Từ Khuyết nhún nhún vai, lắc đầu nói: - Hoàng Thượng, không phải ta gây sự! Tên kia nói ra chính là không nể mặt ngươi! Nếu là ta thì ta khẳng định sẽ đập chết y tại chỗ rồi.
Híttt!
Lời này của Từ Khuyết vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái tên này phát điên rồi à?
Vào lúc như thế này còn dám nói ra câu nói ấy?
Kêu Hoàng Thượng đập chết Nhị Hoàng Tử? Ngươi sao không lên trời đi?
Nhưng mà, Kim Hoàng lại không tính toán, con ngươi lạnh lùng quét về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Việc này là Nhị Hoàng Tử có lỗi trước, ngươi có thể yêu cầu bắt đầu lại thí luyện từ đầu, thế nhưng ngươi vừa nãy cũng đã động thủ, vì thế trước khi thí luyện một lần nữa, ngươi cùng Nhị Hoàng Tử, cũng phải nhận 100 côn trượng trước!
100 côn trượng, thí luyện một lần nữa?
Đám người Tam Hoàng Tử cùng Thất công vừa nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
100 côn trượng, đối với phàm nhân mà nói, khẳng định không thể chịu đựng, nhưng đối với tu sĩ mà nói, hoàn toàn chẳng khác gì gãi ngứa.
Hoàng Thượng làm như thế, cũng chỉ là ở tính chất tượng trưng đưa ra thưởng phạt, trên thực tế cũng là vì để cho thí luyện cửa thứ nhất này khôi phục công bằng!
Đã như thế, Nhị Hoàng Tử cùng Tam Hoàng Tử, đều có tư cách tiếp tục tranh cướp vị trí Thái Tử rồi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhấc tay lên, trừng hai mắt nói:
- Đừng! Cần gì phải bắt đầu lại từ đầu, ta không đồng ý, kiên quyết không đồng ý, ta yêu cầu tiếp tục trận thí luyện này!