Chương 377: Không Sai! Hỏa Hoàng Là Do Ta Giết!
- Ngươi... ngươi là...
Cấm vệ tỏ rõ vẻ sợ hãi, chỉ vào Từ Khuyết, âm thanh hơi run, một câu hoàn chỉnh đều không nói ra được.
Kim Hoàng lập tức sửng sốt một chút, nhíu mày.
Những thám tử này là hồi trước ông ta mới thả ra không lâu, bây giờ trở về, cũng đang muốn từ trong miệng bọn họ hỏi thăm có tin tức liên quan với Từ Khuyết hoặc là Tạc Thiên Bang hay không!
Kết quả ông ta còn chưa hỏi, nhìn biểu hiện của thám tử này, tựa hồ đã nhận ra Từ Khuyết.
Điều này làm cho trong lòng Kim Hoàng cả kinh, vội mở miệng quát lên:
- Người đâu, dẫn bọn họ dẫn đi nghỉ ngơi.
Ông ta biết coi như là có tình báo về Từ Khuyết, cũng không thể ở trước mặt Từ Khuyết nói ra.
Chuyện này sẽ cho người khác hiểu lầm là ông ta phái người đi thăm dò nội tình của Từ Khuyết.
- Vâng!
Vài tên thái giám lập tức lĩnh mệnh, đi tới, muốn dẫn năm tên thám tử cấm vệ đi.
Nhưng Từ Khuyết lập tức liền không vui, vội mở miệng nói:
- Chờ đã!
Vừa nãy lúc nghe được tên cấm vệ này nói Hỏa Nguyên Quốc xảy ra đại sự, Từ Khuyết liền biết cơ hội Trang Bức đã tới rồi.
Nhưng Hoàng Đế lại không cho bọn họ nói, như vậy sao mà được đây?
Một cái cơ hội Trang Bức tốt như vậy của bản bức vương, làm sao có thể bỏ qua đây?
Nói, nhất định phải nói, lớn mật nói, giúp bản bức vương tuyên truyền một chút.
- Hoàng Thượng, nếu y có lời muốn nói, liền để y nói đi,
Hai tay của Từ Khuyết khoanh ở trước ngực, nhẹ như mây gió nói.
Kim Hoàng hơi dừng lại một chút.
Từ Khuyết vừa mới lập xuống đại công, dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, ông ta cũng không tiện bác bỏ Từ Khuyết.
Sau khi im lặng một chút, không thể làm gì khác hơn là gật gù, đối với tên cấm vệ kia nói ra:
- Đem những gì ngươi biết nói hết ra đi.
- Đúng rồi, yên tâm nói, có ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi đâu.
Từ Khuyết cũng tỏ vẻ nhiệt tình, cười híp mắt nói.
Cấm vệ lập tức run rẩy một cái, không dám đối mặt cùng Từ Khuyết.
Trong lòng y cực kỳ cay đắng, lúc trước Từ Khuyết ở Hỏa Nguyên Quốc, y cũng ở đó, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy cảnh Từ Khuyết chém giết Hỏa Hoàng!
Thậm chí là Từ Khuyết chơi phi tử, em gái, cùng với con gái của Hỏa Hoàng... Những việc này y đều biết.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới là, y dùng các loại truyền tống trận, đi suốt đêm trở lại Kim Nguyên quốc báo cáo tin tức này, kết quả là tên trời đánh này lại còn nhanh hơn y, dĩ nhiên đã xuất hiện ở đây.
Việc này làm cho tên thám tử bị dọa sợ rồi, cho rằng Từ Khuyết là muốn đến tai họa Kim Nguyên Quốc!
Y vội vã nhìn về phía Kim Hoàng, run giọng nói:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ mới từ Hỏa Nguyên Quốc trở về, tận mắt nhìn thấy Hỏa Hoàng bị... bị... bị giết rồi!
- Cái gì?
Trong nháy mắt, không chỉ có Kim Hoàng, hầu như tất cả mọi người ở đây đều trở nên động dung.
Hoàng Đế Hỏa Nguyên Quốc bị giết?
Trời ạ!
Sao có thể có chuyện đó được?
Đây là muốn thiên hạ đại loạn sao?
Phải biết, Hỏa Nguyên Quốc này ở bên trong năm quốc, thực lực cũng coi như là tồn tại hàng đầu, nội tình không kém Kim Nguyên quốc chút nào, làm sao có khả năng nói chết liền chết? Chẳng lẽ là hải ngoại cao nhân nào đó đến rồi?
Trong lòng mọi người chấn động không thôi, nhưng càng nhiều chính là ngạc nhiên mừng rỡ.
Dù sao Hỏa Nguyên Quốc cùng Kim Nguyên quốc từ trước đến giờ là quan hệ thù địch, nhiều năm qua ngầm đấu tranh không ngừng, còn lẫn nhau phái sát thủ tru diệt hoàng tử cùng công chúa của đối phương.
Bây giờ nghe được tin Hỏa Hoàng đã chết, mọi người ngoại trừ kinh ngạc, cũng là ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhưng rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ, Hỏa Hoàng đến tột cùng là bị ai giết chết?
Sắc mặt của Kim Hoàng cũng ngưng lại, nhìn về phía cấm vệ, trầm giọng hỏi:
- Có biết là vị tiền bối nào gây ra không?
Dưới cái nhìn của ông ta, có thể tiêu diệt Hỏa Hoàng, phải là một nhân vật mạnh mẽ, cảnh giới khẳng định là vượt qua Anh Biến kỳ, thậm chí là cao nhân tuyệt thế Luyện Hư kỳ đỉnh cao.
Tất cả mọi người ở đây đều đem ánh mắt nhìn về phía tên cấm vệ kia, chờ mong đáp án.
Vèo!
Lúc này, Từ Khuyết không biết lúc nào, đã chạy đến vị trí cao nhất trên đỉnh núi, bàn tay bỗng nhiên vung vạt áo bào đen về phía sau, chợt đem hai tay khoanh ở trước ngực, góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, tỏ vẻ cao ngạo cùng thâm trầm, giống như một đời cao nhân.
Mọi người liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn vô duyên vô cớ làm ra loại cử động kỳ quái này, lập tức xạm mặt lại.
Đại ca, bây giờ là lúc mấu chốt, ngươi có thể chuyên tâm nghe thám tử nói hay không?
Chạy lên cao như vậy là muốn làm cái gì thế?
Ngươi không quan tâm là ai giết Hỏa Hoàng, nhưng chúng ta lại quan tâm.
- Nói đi, đến cùng là vị tiền bối nào gây ra?
Kim Hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cấm vệ thám tử kia hỏi.
Mọi người cũng lần nữa nhìn về phía tên thám tử.
Cấm vệ thám tử này lại rụt cổ một cái, cẩn thận từng li từng tí một giơ cánh tay lên, chỉ về Từ Khuyết trên đỉnh núi, một chữ đều không nói ra được.
- Hả? Đây là ý gì?
Mọi người ở đây lập tức liền bối rối.
Ý gì thế?
Hỏi ngươi là ai giết Hỏa Hoàng, ngươi chỉ vào Từ thiếu hiệp làm gì thế?
Chẳng lẽ còn có thể là Từ thiếu hiệp làm ra?
Mọi người nhíu mày.
Sắc mặt của Kim Hoàng cũng tối sầm lại, trầm giọng nói:
- Làm càn, Từ thiếu hiệp ở trên đỉnh núi ngắm phong cảnh, ngươi chỉ vào hắn làm cái gì? Trẫm hỏi ngươi chính là, Hỏa Hoàng đến cùng là do vị tiền bối nào giết?
Cấm vệ thám tử quả thực khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đau khổ, cẩn thận nói:
- Hồi... Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hỏa Hoàng Hỏa Nguyên Quốc, là... Là bị Tạc Thiên Bang Từ Khuyết giết chết!
Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt vắng lặng một mảnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ai?
Tạc Thiên Bang Từ Khuyết?
Đường đường một đời quân hoàng, Hỏa Hoàng cường giả Anh Biến kỳ của Hỏa Nguyên Quốc lại bị Từ Khuyết giết?
Đây là thật hay giả thế?
Thực lực của Hỏa Hoàng cùng Từ Khuyết cách biệt không phải chỉ là một chút thôi đâu, làm sao có khả năng bị Từ Khuyết giết chết?
Mà lúc này, ở vị trí cao nhất trên đỉnh núi, đột nhiên truyền đến một tiếng ca chất phác!
- Vô địch là thế nào, tại sao lại tịch mịch...
Hả?
Là ai đang ca?
Mọi người bỗng nhiên giật mình một cái, kinh ngạc xoay người nhìn qua.
Chỉ thấy Từ Khuyết đang đứng ở trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua hắn, tung bay áo bào đen của hắn lên...
Ánh mắt của hắn phóng tới phương xa, dồn khí đan điền tiếp tục hát:
- Vô địch là thế nào, tại sao lại trống vắng...
- Đứng bên trên đỉnh phong, gió lạnh không ngừng thổi qua...
- Ta tịch mịch, ai có thể rõ ràng...
...
Tất cả mọi người đều choáng váng, triệt triệt để để lờ mờ ngơ ngác.
Vô địch cỡ nào Tịch Mịch?
Vô địch cỡ nào trống vắng?
Gió lạnh không ngừng thổi qua?
Mẹ nó, ngươi đứng cao như vậy, gió lạnh không thổi ngươi thì thổi qua ai?
Khóe miệng của mọi người liên tục co giật.
Nhưng rất nhanh, bọn họ cũng kịp phản ứng lại.
Từ Khuyết tại sao lại hát?
Còn không phải là bởi vì muốn đắc chí?
Nhưng hắn đắc chí cái gì thế?
Chẳng lẽ...
Hoàng Đế Hỏa Nguyên Quốc, thực sự là do hắn giết?
Nghĩ đến điểm này, tất cả mọi người đều không tự chủ được nín thở, đều nhìn Từ Khuyết, một chữ đều không nói ra được.
Từ Khuyết hát xong, nhìn về phương xa, tầng tầng thở dài nói:
- Ài, chuyện đến nước này, xem ra mặc kệ ta biết điều như thế nào đi nữa, cũng không thể che giấu nổi! Không sai, Hỏa Hoàng chính là do ta giết!
...
Bạch!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trước đây còn đang nghi ngờ không thôi, nhưng bây giờ chính mồm Từ Khuyết thừa nhận, mọi người mới chân chính bị dọa sợ.
Nguyên Anh kỳ tầng chín, tiêu diệt Hỏa Hoàng Anh Biến kỳ tầng sáu?
Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?
Các hoàng tử trước đây cùng Từ Khuyết từng qua lại, càng kinh hãi không thôi.
Đặc biệt đám người Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa, bọn họ đều biết Từ Khuyết rất cường đại, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết dĩ nhiên lại yêu nghiệt đến trình độ như thế, liền Hỏa Hoàng đều có thể tiêu diệt.
Nhị Hoàng Tử đứng ở phía sau đoàn người, trán toát ra mồ hôi lạnh, lưng càng là gió lạnh từng trận, nghĩ mà sợ cực kỳ.
Kim Hoàng cũng cứng đờ cả người, cánh tay hơi run lên một chút.
Từ Khuyết nếu là liền Hỏa Hoàng đều có thể giết, há không phải nói rõ, liền mình cũng có thể giết?
Nghĩ tới đây, Kim Hoàng không nhịn được lùi về sau một bước.
Ông ta nhìn về phía cấm vệ thám tử, trầm giọng hỏi:
- Tin tức chuẩn xác không?
Thám tử tỏ rõ vẻ khổ sở nói:
- Thuộc hạ... Tận mắt nhìn tình cảnh đó.
"Híttt!"
Kim Hoàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt ngơ ngác.
Thám tử do dự một chút, rốt cục cắn răng, thấp giọng nói ra:
- Hoàng Thượng, phải nhớ kỹ phải bảo vệ tốt công chúa cùng các phi tử trong cung...
- Cái gì?
Kim Hoàng sững sờ.
Thám tử lại nói bổ sung:
- Thái hậu... Thái hậu cũng phải bảo vệ cho tốt.