Chương 379: Đưa Thái Hậu Hay Là Đưa Công Chúa?
Từ Khuyết vô cùng phẫn nộ.
Hắn biết, lão già Đoạn Cửu Đức kia khẳng định là hướng về hắn mà đến.
Lúc trước hắn mượn tên của Đoạn Cửu Đức đi ra ngoài Trang Bức, không nghĩ tới cuối cùng lại bị lão nhân kia biết.
Bây giờ Đoạn Cửu Đức tự xưng là người của Tạc Thiên Bang, hơn nữa còn thừa nhận hắn là sư phụ của Từ Khuyết, đánh cắp Thái Sơ Tinh Thảo của Mộc Nguyên Quốc cùng Thổ Nguyên Quốc.
Nguyên nhân bên trong, đương nhiên rất rõ ràng, khẳng định là muốn dẫn Từ Khuyết đi tìm ông ta, tự đưa tới cửa để ông ta tính sổ.
Từ Khuyết cũng không sợ Đoạn Cửu Đức mạnh bao nhiêu, chỉ là hắn lo lắng không lấy được hai cây linh thảo này, cơ hội phục sinh Tiểu Nhu sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói.
- Không được, thừa dịp lão nhân kia còn chưa ra tay với Thủy Nguyên Quốc, phải chạy tới Thủy Nguyên Quốc một chuyến rồi.
Sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, lúc này xoay người nhìn về phía Kim Hoàng.
- Kim Hoàng, ngươi vừa mới hỏi ta có nhu cầu gì, bây giờ ta có thể trả lời ngươi. Ta muốn một toà Truyền Tống Trận, bằng tốc độ nhanh nhất, truyền tống đến Thủy Nguyên Quốc.
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Kim Hoàng lập tức sững sờ:
- Ngươi... muốn đi Thủy Nguyên Quốc?
- Không sai, càng nhanh càng tốt.
Từ Khuyết gật đầu.
Kim Hoàng khổ sở nói:
- Thủy Nguyên Quốc tuy nói cách chúng ta không xa, thế nhưng hai nước vẫn chưa xây dựng Truyền Tống Trận liên thông, bây giờ coi như vì ngươi dựng Truyền Tống Trận tạm thời, cũng cần tốn thời gian hai ngày.
- Hai ngày?
Từ Khuyết không khỏi cau mày.
Thời gian hai ngày, đối với tu sĩ mà nói quả thật không đáng kể chút nào.
Nhưng bây giờ thời gian vội vàng, vạn nhất bị Đoạn Cửu Đức nhanh chân đến trước, đến lúc đó hắn lại đến thiếu đi một phần linh thảo.
- Từ thiếu hiệp, không bằng cùng trẫm về trong cung trước đi, linh khí trong cung bàng bạc, cũng là nơi tốt nhất để dựng trận pháp, trẫm đáp ứng ngươi nhất định sẽ sai người bằng tốc độ nhanh nhất bố trí trận pháp ra.
Lúc này, Kim Hoàng mở miệng nói.
Từ Khuyết gật gù, chắp tay nói:
- Đã như vậy, vậy thì cảm ơn Hoàng Thượng rồi! Còn nữa, vừa nãy Husky nói, ngươi cũng không cần phải lo lắng, Từ Khuyết ta từ trước đến giờ lấy chính nghĩa đi lại ở trong thiên địa, hạo nhiên chính khí trường tồn trong lòng, làm sao có khả năng sẽ ra tay với Thái hậu đây? Ngươi cứ việc yên tâm đi.
Kim Hoàng nghe thấy vậy, bước chân lập tức lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Nguyên bản ông ta đang rất yên tâm, nhưng vào lúc này nhìn thấy Từ Khuyết nghĩa chính từ nghiêm vỗ ngực bảo đảm, ông ta lại có chút lo lắng.
Mang cái tên này tiến vào trong hoàng cung, sẽ không phải thực sự là dẫn sói vào nhà chứ?
Năm đó mẫu hậu ăn vào Trú Nhan Đan, dung nhan vẫn chưa từng già đi, hơn nữa ở Kim Nguyên quốc, cũng là người có nhan sắc khuynh thành, vạn nhất bị tên kia nhìn thấy, khó có thể bảo đảm là sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.
Trong lòng Kim Hoàng càng nghĩ càng lo lắng.
Rất nhanh, mọi người đồng loạt xuống núi, chỉ để lại cấm vệ khắp núi, đóng giữ Hoàng Lăng.
Thế nhưng cùng Từ Khuyết sóng vai mà đi, trên đường về Hoàng thành, Kim Hoàng liền thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, suy tư.
Dù sao ông ta cũng không muốn vô duyên vô cớ có thêm một người cha trẻ tuổi.
Mà Thái hậu, đương nhiên là từ lâu đã được Kim Hoàng phái người đưa về trong cung, hơn nữa là loại điên cuồng chạy trở về kia.
Từ Khuyết thấy hết, dọc theo đường đi đều là cười không nói gì
Trốn?
Trốn thì có tác dụng gì?
Trốn tránh là không giải quyết được vấn đề đâu.
Thoát khỏi mùng một, cũng chạy không được ngày rằm!
Nữ nhân mà bức vương Từ Khuyết muốn, liền không thể... Phi phi phi, CMN không đúng rồi, ta nghĩ tới thứ này làm gì?
Ta là muốn đi Thủy Nguyên Quốc trộm mộ mà, Thái hậu có xinh đẹp hơn đi nữa thì có liên quan gì đến ta?
Từ Khuyết lắc đầu, phục hồi lại tinh thần.
Hắn cảm thấy mình bị đám người Kim Hoàng phản ứng làm cho có chút nhập tâm rồi.
Khiến cho chính hắn cũng suýt chút nữa cho rằng mình là loại người cho dù cho mấy trăm tuổi cũng sẽ không buông tha.
- Hừ, bản bức vương hạo nhiên chính khí như vậy, sao có thể làm được loại chuyện kia, quả thật khẩu vị quá nặng rồi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, tự mắng một câu.
Husky đi theo bên cạnh hắn, vừa vặn nghe thấy thế, lập tức tỏ rõ vẻ ám muội cười nói:
- Làm bộ, ngươi tiếp tục làm bộ đi, bản thần tôn đã sớm nhìn ra rồi, ngươi chính là một tên trứng thối tai họa ngàn năm, ngươi... Gào...
Nói còn chưa dứt lời, Husky lại bị Từ Khuyết siết vòng cổ lại, kêu thảm thiết trên đất.
Mọi người đồng hành vừa nhìn thấy thế, lập tức sợ hãi thán phục liên tục.
Thì ra Từ thiếu hiệp huấn luyện sủng vật là như vậy, chẳng trách có thể luyện sủng vật trở nên mạnh mẽ như thế.
...
Cuối cùng, mọi người từ Hoàng Lăng rời đi, một đường chạy về Hoàng thành.
Từ Khuyết cùng Kim Hoàng một đường, ngồi thần câu hướng hoàng cung chạy tới, đám Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa cũng theo sát phía sau.
Về phần bọn Nhị Hoàng Tử, thấy Từ Khuyết đắc thế, hơn nữa còn có thực lực đáng sợ như thế, sớm đã bị sợ mất mật, căn bản không dám đi vào cung điện.
Sau khi về đến Hoàng thành, bọn họ liền thừa dịp nhiều người, thoát khỏi đội ngũ, tìm địa phương bắt đầu trốn, sợ bị Từ Khuyết tìm tới tính sổ.
Từ Khuyết cũng lười tính toán với những tên tiểu lâu la này, dọc theo đường đi ngồi ở bên trong thần câu cùng Kim Hoàng, cùng Kim Hoàng đàm đạo.
Nói thật, ấn tượng của hắn đối với Kim Hoàng rất tốt.
Chí ít đây là một vị minh quân, tư tưởng cũng rất cởi mở, biết được cải cách.
Vì thế Từ Khuyết dọc theo đường đi nói ra rất nhiều phương châm trị quốc thâm ảo.
- Lão Kim nha, tuy rằng ngươi khai thác long mạch là đúng, nhưng cách này cũng không thể lâu dài ngươi biết không? Muốn giàu mạnh phải sửa đường trước tiên, ngươi nhìn Hoàng Lăng của các ngươi một cái, ngay cả đường đua đều chỉ là bùn cát, căn bản là không được đâu, nhất định phải dùng bê tông đúc lại con đường toàn quốc, lại dùng nhựa đường lát thành đường cái, à đúng rồi, đường sắt cao tốc cũng có thể làm một chút.
Muốn nước giàu thì phải sửa đường trước tiên?
Còn phải làm đường cái, đường sắt... ?
Kim Hoàng nghe thấy thế mặt ngơ ngác, tuy rằng không hiểu nhưng cảm thấy rất lợi hại, mơ hồ cảm thấy những từ ngữ trong miệng Từ Khuyết này tuy nghe không hiểu, nhưng đều rất có đạo lý.
Chí ít, vấn đề muốn đưa nước giàu trước tiên cần phải sửa đường, ông ta hoàn toàn tán đồng.
Thế là, Kim Hoàng cùng Từ Khuyết một đường nói chuyện, thu hoạch được rất nhiều.
Từ Khuyết trước sau đưa ra "Muốn giàu mạnh phải sửa đường trước "Sinh ít con", rảnh rỗi sinh em bé không bằng nuôi heo trồng cây, một loạt phương châm chính sách cải cách trị quốc, cũng dặn Kim Hoàng, nhất định phải quán triệt chứng thực tốt tư tưởng "Ba đại biểu" quan trọng!
Kim Hoàng nghe xong được ích lợi không nhỏ, tuy có rất nhiều thứ nghe không hiểu, nhưng những khẩu hiệu đơn giản dễ hiểu kia, ông ta lại nghe vào.
- Không nghĩ tới, Từ thiếu hiệp lại kinh tài tuyệt diễm như vậy, ở trên đạo trị quốc có trình độ cao thâm như vậy, thật là làm trẫm mở mang tầm mắt.
Kim Hoàng vô cùng chấn động nói, giờ khắc này đối với Từ Khuyết là bội phục chân chính.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Biết một chút, chỉ là chút thường thức mà thôi. Nhưng muốn làm cải cách, phải làm văn minh đi lên, ngươi nhìn Hoàng thành đi, nhìn có vẻ phồn hoa, kì thực bẩn thỉu xấu xa, hồi trước ta còn nhìn thấy có người ở trên đường bán đậu hủ thúi, phải chỉnh đốn một chút nha, tương lai mới có thể cho những thành trì khác của Kim Nguyên Quốc, làm một cái gương tốt.
- Từ thiếu hiệp nói có lý, không biết cụ thể nên làm như thế nào?
Kim Hoàng gật đầu cười nói.
Con ngươi của Từ Khuyết nhắm lại:
- Này phải xem chính ngươi đi lĩnh ngộ, dù sao sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân, đồng chí lão Kim, ngươi cần nỗ lực.
Kim Hoàng khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Không bằng như vậy đi Từ thiếu hiệp, hai ngày này trẫm tự mình đốc công, phái người dựng Truyền Tống Trận, còn ngươi, liền tạm thời thay trẫm chỉnh đốn Hoàng thành một chút, đợi ngươi rời đi, trẫm sẽ đưa ngươi một món lễ lớn, thế nào?
- Để ta chỉnh đốn Hoàng thành? Còn đưa đại lễ cho ta?
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, có chút cảm thấy hứng thú, ngại ngùng cười nói:
- Lão Kim ngươi quá khách khí, vì dân phục vụ, người người có trách nhiệm mà, nhưng đại lễ này... Là đưa Thái hậu hay là đưa công chúa? A a, ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta chứ, ta bây giờ chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, không thể làm như thế. Bất luận ngươi đưa Thái hậu hay là đưa công chúa, ta đều sẽ không nhận, không tin ngươi thử xem.