Chương 400: Thiên Hàng Thần Binh
Lúc này, nơi sâu xa trên đỉnh núi tuyết, dọc theo vài đạo vách núi cheo leo nguy hiểm, có một toà động phủ được hàn băng gọt giũa.
Lối vào động phủ đóng chặt, trên cửa lớn do hàn băng xây thành có một màn bình phong ánh sáng, như là nước chảy hiện ra gợn sóng, tràn ngập linh khí.
Nhưng mà ở trong động phủ, lại có hai nữ tử, ngồi đối diện nhau, ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn bằng băng.
Giữa hai người cũng cách nhau một tầng màn ánh sáng, không cách nào xuyên qua.
Một nữ tử trong đó tóc dài như thác nước, da thịt như son, dung nhan tinh xảo, lộ ra một loại khí chất cao quý trang nhã, thành thục đoan trang.
Nàng bình tĩnh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, tâm như nước lặng.
Người kia có vóc người đầy đặn thướt tha, phác hoạ ra từng vòng cung hoàn mỹ mê người, chính là Thủy Nguyên Quốc Nữ Đế —— Hồng Nhan!
Mà một cô gái đối diện khác, tương tự nắm giữ dung nhan khuynh thành, nhưng khí chất ngược lại với Nữ Đế lại, nàng mị nhãn câu hồn, nụ cười xinh đẹp, chính là vị Băng Ngưng hoàng hậu Liễu Tịnh Ngưng kia.
- Hồng Nhan, bây giờ Thủy Nguyên Quốc đã là của ta rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên kịp thời trở về đi thôi! Loại địa phương nhỏ như Ngũ Hành Sơn này, không thích hợp để ngươi ở lâu.
Băng Ngưng hoàng hậu cười tủm tỉm nhìn Nữ Đế nói.
Nữ Đế lại không hề bị lay động, lẳng lặng ngồi xếp bằng, trên người lại còn có từng sợi linh khí đang lưu động, giống như đang đối kháng cùng cấm chế của Thánh Địa.
Hiển nhiên, trong động phủ này, tựa hồ cũng không chịu đến ảnh hưởng của cấm chế, Chân Nguyên không bị cầm cố.
- Đừng lao lực nữa, ngươi phá không được bình phong nơi này, ta biết ngươi muốn ở chỗ này bế quan tìm kiếm đột phá, nhưng đáng tiếc thể chất của ngươi có chỗ thiếu hụt, số mệnh an bài không rõ, sau này cũng sẽ theo gót chân của mẹ ngươi, cần gì phải lãng phí tinh lực nữa đây?
Liễu Tịnh Ngưng tiếp tục cười nói.
Lời này vừa nói ra, tâm tình của Nữ Đế cũng rốt cục có gợn sóng, đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nàng hơi há mồm, đạm mạc nói:
- Ta biết những Băng Giáp quân kia là người nhà họ Khương đưa cho ngươi, ngươi trở lại nói cho những người kia, nếu ta đã rời khỏi Khương gia, thì sẽ không trở lại tranh cướp quyền vị gì đó với bọn họ nữa!
Liễu Tịnh Ngưng lại nở nụ cười:
- Ngươi nói cho cùng cũng là họ Khương, có trở về hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, chỉ cần ngươi sống sót, có mấy người nhất định sẽ không ngủ ngon được.
- Vì thế bọn họ phái ngươi tới lấy mạng của ta sao? Ngươi không lấy được!
Hồng Nhan khẽ lắc đầu, sắc mặt từ từ lãnh đạm.
Liễu Tịnh Ngưng vẫn mang theo nụ cười xinh đẹp trên mặt, nhàn nhạt nói:
- Ta tự nhiên không thể lấy mạng ngươi, hơn nữa còn không dám lấy, ai bảo ngươi cũng họ Khương đây! Năm mươi năm trước ta thiên tân vạn khổ đi tới nơi này, cũng chỉ là vì bắt lấy cái thứ kia, chỉ có điều không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đến, càng không nghĩ tới tiên hoàng của Thủy Nguyên Quốc này, càng sẽ là người hầu của phụ thân ngươi năm đó, hắn giả nhận ngươi làm con gái, còn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, cũng là muốn giúp ngươi che giấu thân phận chứ gì?
- Cái thứ kia là mẫu thân ta lưu lại, ngươi cũng không lấy được.
Hồng Nhan lần nữa lắc đầu.
Ý cười trên mặt Liễu Tịnh Ngưng đột nhiên thu lại, trầ nói:
- Tại sao? Lẽ nào các ngươi thật sự cho rằng, vật kia có thể thay đổi vận mệnh của các ngươi sao? Không thể, mẹ ngươi năm đó đều thất bại, huống hồ là ngươi đây?
Nói đến đây, Liễu Tịnh Ngưng lại hơi cười lạnh:
- Khương Hồng Nhan, có một số việc nói tới quá rõ liền vô vị, ngươi cùng mẹ ngươi đều là số mệnh không rõ, năm đó phụ thân ngươi đã vì thế mà phải trả giá bằng tính mạng, cuối cùng cũng không cách nào thay đổi số mệnh của mẹ ngươi, đây là trời cao đã định ra như thế, ai cũng không thể nào thay đổi. Nhưng cái thứ kia lại có thể giúp ta đột phá bình cảnh, tại sao ngươi muốn ngăn cản vận mệnh của ta?
- Ta cũng không muốn thay đổi cái gì. Ngươi truy tìm đột phá, phương pháp có rất nhiều, không cần thiết nhìn chằm chằm không tha di vật của mẫu thân ta!
Hồng Nhan nói xong, liền lần nữa nhắm hai mắt lại, không muốn lại nhiều lời cùng Liễu Tịnh Ngưng.
Trong mắt Liễu Tịnh Ngưng lập tức tràn ngập sát ý, nếu không phải là có bình phong trước mắt chống đỡ, nàng từ lâu đã ra tay cướp giật.
"Vèo!"
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm phá không, là một khối mộc bài bay vào.
Tay nhỏ của Liễu Tịnh Ngưng đảo một cái, ung dung bắt lại mộc bài, nhìn mấy hàng chữ nhỏ trên mộc bài, lập tức đôi mi thanh tú cau lại.
- Trên núi xuất hiện đèn lồng biết bay?
Nàng ngờ vực tự nói một tiếng, chợt tay nhỏ đột nhiên nhấc lên, lấy ra một mặt kính thanh đồng, đánh về không trung.
Vèo!
Ngón tay ngọc của nàng, đánh ra một tia chân nguyên, hóa thành lưu quang, lướt về phía thanh đồng kính.
Ngay sau đó, trên mặt kiếng liền xuất hiện một bộ hình ảnh, không trung trong đêm tối, mấy ngàn chiếc Khổng Minh Đăng to lớn, đang tung bay ở bên trên núi tuyết, càng lên càng cao.
Mà trên tường thành ở ngoài thánh địa, vây quanh rất nhiều tên Băng Giáp quân, nhìn những đèn lồng kia nghị luận sôi nổi, âm thanh cũng theo thanh đồng kính truyền tới trong động phủ.
- Quả thật là đèn lồng biết bay, còn nhiều như thế, những người bên dưới ngọn núi kia đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ còn chưa đánh hạ Tuyết Thành sao?
Lông mày của Liễu Tịnh Ngưng lập tức nhíu chặt nói
Nàng cũng cho rằng những đèn lồng này là từ bên dưới ngọn núi bay tới.
Chỉ có ở dưới chân núi, Chân Nguyên mới không bị cầm cố, có thể để cho đèn lồng bay lên trời.
Mà Nữ Đế thì lại tiếp tục ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn hàn băng, cũng không để ý tới hình ảnh nh đồng kính, tĩnh như mặt nước phẳng lặng tiếp tục tu luyện.
Nhưng vào lúc này, hình ảnh trong thanh đồng kính, đột nhiên xuất hiện dị động.
- Hả?
Liễu Tịnh Ngưng biến sắc, nàng rõ ràng nhìn thấy, lúc cái đèn lồng kia bay tới một nửa, có tảng lớn bóng đen đột nhiên xẹt qua phía chân trời, hướng núi tuyết bên này bay tới.
Chỉ có điều bóng đêm quá mức đen kịt, Băng Giáp quân ở ngoài thánh địa đều bị cầm cố tu vị, không cách nào thấy rõ tình cảnh này, nhưng nàng không giống, nàng ở trong Thánh Địa, con ngươi là rõ ràng, dĩ nhiên phát hiện chuyện không đúng.
- Hừ, Khương Hồng Nhan, không nghĩ tới người của ngươi cũng thật là không bình thường, không chỉ là bảo vệ được Tuyết Thành, bây giờ còn dám chủ động công lên trên núi đến rồi, trò gian đúng là cũng rất nhiều!
Liễu Tịnh Ngưng lúc này cười gằn một tiếng, con ngươi hơi híp lại: - Nhưng mà, chút người này tới, kết cục cũng là chịu chết mà thôi!
Nữ Đế nghe vậy, đôi mi thanh tú đột nhiên cau lại, nhưng không mở mắt ra, tiếp tục duy trì tư thế tu luyện, đồng thời, một đạo bình phong phía sau nàng, đã bắt đầu vặn vẹo lên.
Liễu Tịnh Ngưng không hề phát hiện dị dạng, trên mặt mang theo vẻ hài hước, tiếp tục nhìn hình ảnh trong thanh đồng kính.
Mà lúc này, không trung mấy ngàn tên Tuyết Thành quân kia khoác dù lượn, đã thuận lợi lướt qua hẻm núi, đến trên tường thành Tuyết Phong Thánh Địa không xa, cách mặt đất cũng chỉ là mấy chục mét.
Băng Giáp quân tuần tra trên tường thành, rốt cục thấy được tình cảnh này.
Dù sao bóng đêm lại đen, cũng vẫn có khoảng cách tầm nhìn, trên tường thành cắm đầy cây đuốc, bọn họ không có lý nào không nhìn thấy bóng người gần sát ở trên đỉnh đầu.
- Không ổn, phát hiện quân địch!
- Chuyện này... Đây là tình huống như thế nào? Thiên hàng thần binh?
- Thần binh cái gì, tất cả đều là người bên trong Tuyết Thành!
- Bọn họ làm sao bay đến, không phải đều bị cầm cố tu vi rồi sao?
- Đừng nói nhảm, nhanh thông báo Đại tướng quân!
- Cung thủ đâu? Cung thủ mau tới đây!
Băng Giáp quân trên tường thành lập tức hô to lên, đoàn người vội vội vàng vàng tán loạn.
Nhưng mà, Từ Khuyết đã mang theo mấy ngàn binh mã, từ không trung hạ xuống, còn chưa tới đạt mặt đất, hắn liền lấy ra một cái loa phát thanh, hô lớn:
- Kinh hỉ không, kinh hỉ không, ngoài ý muốn không, vui không? Các ngươi đã bị bao vây, bây giờ là lúc Tạc Thiên Bang đánh cướp, nam đứng trái nữ đứng phải, nhân yêu đứng ở giữa, đều cmn hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống cho ta, hát chinh phục!