Chương 401: Hắn Đến Rồi
Âm thanh trắng trợn không kiêng dè kia của Từ Khuyết cực kỳ vang dội, lập tức vang vọng toàn bộ đỉnh tuyết sơn.
Đồng thời, âm thanh cũng theo Thanh Đồng Kính truyền vào trong thánh địa.
Đánh cướp?
Liễu Tịnh Ngưng vừa nghe thấy lời này, lập tức liền sửng sốt, tiếp đó liền không nhịn được cười ra thành tiếng.
Nàng thấy rất rõ ràng, người nói ra lời này, rõ ràng là một tên thiếu niên bộ dáng thanh tú tuấn lãng, nhìn rất hào hoa phong nhã, không nghĩ tới lúc mở miệng lại xốc nổi như vậy.
Ý cười nghiền ngẫm trên mặt Liễu Tịnh Ngưng không khỏi càng ngày càng nồng.
Nhưng mà, Nữ Đế phía sau vào đúng lúc này lại đột nhiên mở hai con mắt ra, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, khó có thể tin nhìn về phía Thanh Đồng Kính.
Trong hình, Từ Khuyết mang theo thiên quân vạn mã, ở trong vô số Khổng Minh đăng trôi nổi trong bầu trời đêm, từ trên trời giáng xuống.
Hắn nhìn có vẻ như ôn tồn lễ độ, kì thực lại coi trời bằng vung, cương quyết bất kham, loại khí thế bàng bạc kia vào đúng lúc này xuyên thấu qua Thanh Đồng Kính, trực tiếp chiếu vào trong mắt Nữ Đế.
Hắn... tại sao lại đến đây?
Trong lòng Nữ Đế hết sức kinh ngạc.
Trong đầu nàng không khỏi xẹt qua từng bức họa.
Từ lần thứ nhất quẫn bách cùng thú vị lúc gặp Từ Khuyết ở trên Tháp Linh Vực, tới lúc ở Hỏa Nguyên Quốc mắt thấy Từ Khuyết triển lộ ra thực lực cường đại, dường như một cuộn phim đang lóe lên ở trong đầu của nàng.
Trong lúc không để ý, khóe miệng của Nữ Đế hiện lên một vệt nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này đủ khiến tất cả các loài hoa trên thế gian đều phải tự ti mặc cảm.
- Khương Hồng Nhan, không nghĩ tới bên trong Tuyết Thành còn có một thiếu niên có khí chất phi phàm như vậy, nhìn hắn cùng Tư Đồ Hải Đường đồng hành, e rằng thân phận không đơn giản, trước đây tại sao ta chưa từng thấy đây?
Lúc này, Liễu Tịnh Ngưng đang quay lưng lại với Nữ Đế, đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt cũng tiếp tục nhìn kỹ gương mặt Từ Khuyết trong Thanh Đồng Kính, trên mặt mang theo vẻ suy nghĩ.
- Bất quá, chỉ có vài người bọn họ, chung quy cũng chỉ là đến tìm cái chết vô nghĩa, tất cả đều vì ngươi mà chết. Khương Hồng Nhan, ngươi quả nhiên là bất hạnh mà số mệnh đã an bài, Hồng Nhan Họa Thủy, năm đó phụ thân ngươi đặt cái tên này cho ngươi, cũng đã báo trước tất cả.
Liễu Tịnh Ngưng trêu tức cười nói.
Con ngươi của Nữ Đế hơi híp lại, ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, nhẹ giọng nói:
- Ở trước mặt thiếu niên kia, e rằng Băng Giáp quân mới là kẻ bất hạnh. Liễu Tịnh Ngưng, nếu ngươi không muốn để cho toàn bộ Băng Giáp quân bị diệt, bây giờ để cho bọn họ rút đi vẫn còn kịp.
- Ngươi nói cái gì, để mấy vạn Băng Giáp quân của ta lui lại? Ha ha, chỉ bằng thiếu niên này sao?
Liễu Tịnh Ngưng đột nhiên xoay người, giống như nghe được chuyện cười gì đó khó mà tin nổi, cảm thấy buồn cười.
Nữ Đế khẽ lắc đầu, cười cười không nói thêm gì nữa.
Liễu Tịnh Ngưng giễu giễu nói:
- Khương Hồng Nhan, không nghĩ tới ngươi rời khỏi Khương gia nhiều năm, trí tuệ cũng không bằng lúc trước rồi. Ngươi cảm thấy ta sẽ tin loại lời nói hoang đường này của ngươi sao? Ngươi vẫn tận mắt xem đi, nhìn thiếu niên kia là làm sao bị Băng Giáp quân ta ngàn đao bầm thây!
Hai người không trò chuyện nữa, ánh mắt đều nhìn về phía Thanh Đồng Kính, xem kỹ Từ Khuyết.
Từ Khuyết trong Thanh Đồng Kính vô cùng nổi bật làm người khác chú ý.
Dù sao luận mặt mũi, hắn cũng tính là đẹp trai, hơn nữa vẻ vô lại coi trời bằng vung kia của hắn hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài ôn tồn lễ độ, muốn không làm người khác chú ý cũng khó khăn.
Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là mấy ngàn binh mã này, nhìn như do Tư Đồ Hải Đường dẫn dắt, nhưng kì thực là đang nghe Từ Khuyết chỉ huy, ngay ngắn có thứ tự ở mỗi một phương vị trên tường thành hạ xuống.
Lúc bọn họ ở cách mặt đất mấy mét, liền buông dù lượn sau lưng ra, nhảy xuống, chợt rút đao kiếm ra, giơ trường mâu lên, lập tức cùng Băng Giáp quân triển khai chém giết.
Băng Giáp quân bị trận dạ tập này khiến cho có chút không ứng phó kịp, trên tường thành cũng chỉ có mấy trăm người đang đi tuần, căn bản không nghĩ tới có người có thể vượt qua hẻm núi đến tập kích.
Lập tức, mấy trăm tên Băng Giáp quân bị chiến thuật biển người vây công, trong nháy mắt đã ngã vào trong vũng máu.
Trong đó vẫn là Từ Khuyết chém giết được nhiều nhất, tay hắn cầm bảo kiếm bát tinh, dù cho không có Chân Nguyên vẫn chém sắt như chém bùn, đồng thời lại triển khai Độc Cô Cửu Kiếm, giống như võ lâm chí tôn, giết Băng Giáp quân tơi bời hoa lá.
Sau khi tên băng giáp binh sĩ cuối cùng trên tường thành ngã xuống, Từ Khuyết một chân đạp ở trên thi thể, lớn tiếng quát:
- Còn có ai? Ta chỉ hỏi một câu, còn có ai?
- Còn có ai?
Sĩ khí mấy ngàn tên Tuyết Thành quân tăng cao, khí huyết dâng trào rống to theo, âm thanh vang tận mây xanh, khí thế cuồn cuộn.
Dù sao bọn họ thành công chiếm lĩnh tường thành dễ như ăn bánh, chuyện này đối với toàn bộ Tuyết Thành quân mà nói tuyệt đối là cổ vũ to lớn nhất.
Tư Đồ Hải Đường cũng anh tư hiên ngang đứng trên tường thành, tay cầm phương thiên kích, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ cùng kích động.
Từ Khuyết sáng tạo từng cái từng cái kỳ tích, làm cho nàng tràn đầy tự tin đối với trận chiến này.
- Làm càn!
Lúc này, một tiếng kinh thiên nộ hống từ dưới tường thành truyền lên.
Chỉ thấy một tên tráng hán lưng hùm vai gấu, từng bước bước ra khỏi binh doanh, người mặc băng giáp, một thân tu vi đã đạt đến Anh Biến kỳ tầng bốn, tuy Chân Nguyên cũng bị cầm cố, nhưng nhìn qua vẫn vô cùng cường hãn.
- Bọn quân lính ngang bướng các ngươi, dám đi lên đây tự tìm cái chết! Băng Giáp quân ở đâu, giết cho ta! Không giữ lại ai.
Tráng hán vung tay lên, trầm giọng quát.
Lập tức, vô số Băng Giáp quân vọt ra, cấp tốc lập hàng ngũ vây quanh tường thành.
Nhưng cũng bởi vì lúc này là đêm khuya, phần lớn Băng Giáp quân đều đang nghỉ ngơi, Từ Khuyết làm ra loại đánh lén này, khiến cho phần lớn người đều không kịp ứng phó, giờ khắc này còn đang bận mặc băng giáp, lấy binh khí.
Từ Khuyết cũng không cho bọn họ cơ hội điều chỉnh, lúc này vung tay lên, quát lớn:
- Tuyết Thành quân nghe lệnh, đổi sang cung tên, bắn chết bọn họ cho ta!
- Tuân lệnh!
Mấy ngàn tên tướng sĩ Tuyết Thành lúc này cấp tốc đổi cung tên, cúi người ở trên tường thành, kéo căng dây cung, cùng nhau bắn tên.
Xèo! Xèo! Xèo!
Trong khoảnh khắc, mũi tên dày đặc giống như mưa rào, chi chit bắn ra, hướng Băng Giáp quân phía dưới vọt tới.
Tình cảnh hết sức kinh người, vô số Băng Giáp quân còn chưa kịp đến gần tường thành đã trúng tên ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, chiến trường hoàn toàn là nghiêng về một bên.
Dù sao bọn họ đều là thân thể phàm thai, dưới tình huống không có Chân Nguyên, hầu như cũng là chỉ là cường tráng hơn phàm nhân một chút mà thôi, chung quy không ngăn cản được uy lực của cung tên.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là tường thành bị chiếm lĩnh, Từ Khuyết bên này chiếm cứ hoàn toàn ưu thế về địa hình, coi như nhân số của Băng Giáp quân nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể nhắm mắt xông về phía trước.
- Bắn, tiếp tục bắn!
- Không sai, chính là như vậy!
- Hướng về trên mặt bọn họ mà bắn, dùng tên bắn chết bọn họ!
Từ Khuyết đứng trên tường thành, rướn cổ họng hô lớn.
Đồng thời, hắn còn gọi ra giao diện hệ thống thương thành, mua ra một đống thùng dầu hỏa!
Dầu hỏa này, đương nhiên là loại chuẩn bị cho tác chiến, hàng đẹp giá rẻ đồ chơi hay.
- Đến, bên kia chọn người lại đây, hỗ trợ đổ dầu xuống.
Từ Khuyết nói chuyện với mấy trăm tên tướng sĩ, phân cho mỗi người một thùng dầu hỏa, trực tiếp đổ xuống bên dưới tường thành.
Loại mùi vị gay mũi kia, trong nháy mắt tràn ngập cả đỉnh tuyết sơn.
Băng Giáp quân vọt tới một nửa, đột nhiên nhíu mày, che mũi.
- Đây là mùi gì?
- Sao lại khó ngửi như vậy?
- Sẽ không là nước tiểu chứ?
- CMN, những tên điên này, hèn hạ như vậy, lại giội nước tiểu?
- Quá vô sỉ, nhanh, cung thủ của chúng ta ở đâu, mau mau yểm hộ cho chúng ta!
- Hả? Bọn họ làm sao đều lấy cây đuốc ra, muốn làm gì thế?
Lúc này, đám Băng Giáp quân đều kinh dị.
Từ Khuyết trên tường thành, phân phối cây đuốc cho mấy trăm tên tướng sĩ, tỏ vẻ cười gian đứng bên cạnh tường thành, nhìn xuống bọn họ.
Lập tức, Băng Giáp quân lập tức rùng mình một cái.
Mẹ nó, những người này cười nham hiểm như thế, chuẩn bị làm gì thế?
- Đừng dừng lại, xông lên cho ta, bọn họ không còn gian kế bẩn thỉu gì nữa rồi. Cung thủ bày trận, yểm hộ cho bọn họ.
Lúc này, đại tướng quân của Băng Giáp quân quát lớn lên, hiệu lệnh toàn quân, khí thế mười phần.
Dưới cái nhìn của gã, coi như tường thành bị chiếm lĩnh cũng không có gì cần suy nghĩ, dù sao Băng Giáp quân bọn họ cũng có mấy vạn người, nhân số chiếm ưu thế cực lớn.
Ở bên trong loại xung phong công thành này, tùy tiện chết mấy ngàn người là chuyện bình thường, thắng lợi chung quy vẫn sẽ thuộc về Băng Giáp quân bọn họ.
- Giết!
Quân lệnh như sơn, Băng Giáp quân dưới tường thành chấn chỉnh lại sĩ khí, hét lớn một tiếng, giống như không muốn sống xông về phía trước.
Cung thủ Băng Giáp quân phía sau cũng giơ cung tên lên, nhắm ngay tường thành.
Lúc này, khóe miệng Từ Khuyết lập tức nhếch lên, cười to nói:
- Xem kìa, đám ngu ngốc kia đang chạy tới. Nhị doanh trưởng, đem pháo Italy của lão tử... À không đúng, ném hết cây đuốc xuống cho ta!