Chương 402: Là Thời Điểm Biểu Diễn Tuyệt Kỹ Rồi
"Vèo!"
Cây đuốc của Từ Khuyết ném ra ngoài đầu tiên, ngay sau đó là cây đuốc trong tay mấy trăm tên Tuyết Thành quân trên tường thành, lít nha lít nhít, rọi sáng toàn bộ bầu trời đêm, quăng về phía mặt đất.
"Ầm!"
Cây đuốc tiếp xúc với dầu hỏa trên mặt đất, trong nháy mắt bắn lên điểm điểm ánh lửa, sau đó hỏa diễm cấp tốc lan tràn, giống như rắn nhanh chóng lượn ra.
Lúc này, đám Băng Giáp quân xông lên đằng trước nhất kia, trực tiếp bị biển lửa vây quanh, băng giáp trên người không có Chân Nguyên duy trì, lập tức bị hòa tan ở bên trong nhiệt độ cao.
- A...
- Không được, mau lui lại!
- Những người này quá đê tiện, lại dùng hỏa công!
- Mẹ nó đừng chen nữa, nhanh lui về phía sau!
- A, chân của lão tử cháy rồi, a...
Đoàn người lập tức loạn thành một đống, người phía sau bị biển lửa vây quanh, dùng sức chen về phía trước, người ở phía trước lại liều mạng lui về phía sau, càng chen càng hung.
Nhưng dưới chân bọn họ tất cả đều là dầu hỏa, lửa trong nháy mắt liền lan tràn đến, rất nhiều người đều bị thiêu đốt, phát sinh tiếng kêu thê lương thảm thiết, chết thống khổ ở trong ngọn lửa.
Từng trận khói đặc từ trong đám người bay lên, cảnh tượng lúc này vô cùng thê thảm, hàng ngàn hàng vạn tên Băng Giáp quân chen thành một đoàn, bị ngọn lửa bao quanh thiêu đốt, cực kỳ tàn nhẫn!
Nụ cười trên mặt Từ Khuyết cũng dần dần nhạt đi, dùng lửa thiêu, tình cảnh đúng là hơi tàn nhẫn chút, nhưng nếu như những này người không chết, vậy mấy ngàn tên tướng sĩ Tuyết Thành quân bên người hắn sẽ chết!
Vì thế hết cách rồi, nếu đã quyết định tấn công núi, Từ Khuyết cũng đã nghĩ đến loại chiến thuật này, nhất định phải vừa lên thì dùng luôn mãnh chiêu, doạ sợ đám Băng Giáp quân này, đả kích tinh thần của bọn họ mới có thể bảo đảm chiến đấu thắng lợi.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vẫn đang kéo dài, vô số Băng Giáp quân ở trong thống khổ kêu rên ngã xuống.
Những cung thủ Băng Giáp quân phía sau từ lâu đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ, chậm chạp chưa buông mũi tên ra.
Đại tướng quân của Băng Giáp quân cũng choáng váng, sau đó lên cơn giận dữ, song quyền nắm chặt, trên trán nổi gân xanh, hầu như phát điên.
Tất cả những binh mã này đều là thuộc hạ của gã, bây giờ chết thảm ở trước mặt gã như vậy, gã sao có thể không giận được chứ.
- Đám người đê hèn các ngươi, lại dùng loại thủ đoạn tàn bạo này!
Đại tướng quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía tường thành gầm hét.
Đông đảo Tuyết Thành quân trên tường thành nhìn tình cảnh này, thêm vào một tiếng hống này của đại tướng quân, lập tức đều cúi đầu, trong lòng tựa hồ cũng có chút trầm trọng, dần dần dâng lên một ít không đành lòng.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên đứng ra, trên mặt đằng đằng sát khí, giận dữ hét:
- Bọn họ là phản quân, xâm lược Thủy Nguyên Quốc chúng ta, giết hại bạn hữu của chúng ta, đồ bách tính của chúng ta, cướp tài bảo của chúng ta, có nên giết hay không?
Tuyết Thành quân trên tường thành lập tức ngẩn ra.
Đúng đấy, những người này xâm lược quốc gia của chúng ta, giết bách tính của chúng ta, cướp tài bảo của chúng ta, còn bắt giữ Thủy Hoàng, tại sao phải đồng tình với bọn họ?
Từ Khuyết lần nữa lớn tiếng quát:
- Bản thân bọn họ là kẻ địch tàn bạo, nếu như chúng ta nhân từ đối với bọn họ, chẳng phải là tàn nhẫn với chính mình sao? Các ngươi nói, bọn họ có đáng giết hay không?
Tuyết Thành quân trên tường thành bị tiếng gào của Từ Khuyết tẩy não, trong cơ thể lần nữa nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập oán giận.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
- Những này người, đều đáng chết!
Mọi người cùng nhau quát, âm thanh đinh tai nhức óc, vang tận mây xanh.
Lúc này, Băng Giáp quân dưới tường thành đều đã bị làm cho sợ vỡ mật, nhìn hơn vạn người kia đang ở trong ngọn lửa thống khổ chết đi, tiếp tục nghe trên tường thành truyền đến từng trận tiếng thét, trong lòng bọn họ trong nháy mắt bị sợ hãi bao phủ.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, tỏ vẻ dại ra nhìn về phía trên tường thành.
Đây còn là đám Tuyết Thành quân chỉ có thể thủ thành kia sao?
Không, đây rõ ràng chính là một đại quân khủng bố lạnh lẽo vô tình, quyết đoán mãnh liệt.
Bọn họ chiếm cứ tường thành, có thể dùng hỏa công, nhưng chúng ta lại không có Chân Nguyên, so với phàm nhân cũng không mạnh hơn bao nhiêu, vậy phải đánh như thế nào? Chúng ta xông lên, không phải là đi chịu chết sao?
Trong nháy mắt, chiến ý của từng binh sĩ Băng Giáp đều từ từ biến mất, tiêu tan chiến ý.
...
Đại tướng quân Băng Giáp quân dưới tường thành, lúc này cũng sửng sốt.
Hắn khó có thể tin nhìn thiếu niên trên tường thành kia, trong lòng vạn phần kinh hãi.
- Chuyện này... Cái tên này đến cùng là ai? Bằng chừng ấy tuổi lại am hiểu cổ vũ sĩ khí như vậy, chèn ép quân địch! Hắn rốt cuộc là ai?
Đại tướng quân tỏ vẻ chấn động.
Ngoại trừ chấn động với binh lực, còn chấn động với binh pháp.
Tướng lĩnh hiểu được làm thế nào để ảnh hưởng lòng người mới là đáng sợ nhất.
Một nhánh quân đội, coi như binh lực mạnh hơn nữa, binh pháp của tướng lĩnh xuất thần nhập hóa như thế nào đi nữa, một khi bọn họ mất đi sĩ khí, đánh mất chiến ý, vậy thì tất cả đều vô dụng.
Nhưng Từ Khuyết chính là nắm lấy điểm yếu quyết này, trước tiên tạo thế, lại dùng khí thế áp đảo kẻ địch, liền có thể đánh đâu thắng đó.
Bởi vì, Trang Bức chính là như vậy! Tên này từ lâu đã ở trên con đường này đạt được đăng phong tạo cực, hiểu được học một biết mười rồi.
...
Cùng lúc đó, trong Thánh Địa.
Hình ảnh trên chiến trường, xuất hiện cực kỳ rõ ràng ở trong Thanh Đồng Kính.
Liễu Tịnh Ngưng triệt để ngốc ở tại chỗ, khó có thể tin.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, tên thiếu niên xem ra hiền lành, ôn tồn lễ độ kia, thủ đoạn lại đáng sợ như thế, thậm chí còn biết ảnh hưởng tới lòng người, dựa vào hỏa thiêu vạn người làm ra kích thích, trực tiếp đem một nhánh Tuyết Thành quân phổ thông thay đổi khí thế, sống sờ sờ dọa Băng Giáp quân của nàng sợ.
- Chuyện này... Sao có thể?
Liễu Tịnh Ngưng không khỏi hơi lùi lại mấy bước, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Nữ Đế, cả kinh nói:
- Khương Hồng Nhan, ngươi nói cho ta, thiếu niên này đến cùng là người phương nào? Lẽ nào... Ngươi mang đến một tên Thánh Tử? Không đúng, cảnh giới của hắn chỉ có Nguyên Anh kỳ tầng mười, không thể là Thánh Tử!
Nữ Đế cười nhạt:
- Hắn là người của Hỏa Nguyên Quốc, sinh ra ở Ngũ Hành Sơn. Chỉ là... Lấy thực lực của hắn, mặc kệ là ở Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, hoặc là Bắc Minh Chi Hải, hắn đều có tư cách trở thành Thánh Tử.
- Làm sao có khả năng? Một nơi như Ngũ Hành Sơn, làm sao có khả năng xuất hiện một vị Thánh Tử?
Liễu Tịnh Ngưng khiếp sợ vạn phần.
- Ta nói hắn được, hắn chính là được. Ngươi bây giờ để những Băng Giáp quân kia lui lại vẫn còn kịp, không thì một lúc nữa, toàn quân thật sự sẽ bị diệt.
Nữ Đế từ tốn nói.
Liễu Tịnh Ngưng lại ngờ vực, cảnh giác nói:
- Không, ngươi đang gạt ta, ngươi sao lại tốt bụng như vậy, để người của ta lui lại?
Nữ Đế lắc lắc đầu:
- Ta chỉ là không muốn để cho trên tay thiếu niên kia nhiễm quá nhiều máu tươi, hắn giết người đã quá nhiều, đường sau này... sẽ rất khó đi.
Liễu Tịnh Ngưng lại đột nhiên nở nụ cười, lạnh giọng giễu giễu nói:
- Ha ha, hắn chẳng qua mới chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng mười, có thể giết đến bao nhiêu người? Ta thật không tin, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ còn có thể làm cho trời đất xoay vần hay sao?
Nữ Đế khẽ mỉm cười, không tiếp tục nói nữa.
Nàng một lần nữa nhắm lại hai con mắt, tiếp tục vận chuyển Chân Nguyên tu luyện, đối kháng với cấm chế.
Bởi vì nàng biết, Từ Khuyết thắng cục đã định.
Liễu Tịnh Ngưng đối với loại thái độ này của Nữ Đế, cảm thấy càng căm tức, cười lạnh nói:
- Khương Hồng Nhan, ngươi không hù dọa ta được, chỗ này chỉ là bị cấm chế bao phủ, Băng Giáp quân mới không cách nào phát huy hết thảy thực lực. Thế nhưng ngươi đừng quên, hiện tại toàn bộ Thủy Nguyên Quốc đều là của ta. Ta muốn giết hắn, dễ như ăn cháo!
Giết Từ Khuyết dễ như ăn cháo?
Câu nói này Nữ Đế nghe quá nhiều rồi.
Lúc trước vị lão sát thần Anh Biến kỳ tầng tám của Thiên Sát kia từng nói câu nói này, sau đó ông ta chết rồi, chết ở trên tay Từ Khuyết.
Hỏa Hoàng nắm giữ nội tình của một quốc gia, cũng từng nói câu nói này, sau đó... ông ta cũng chết rồi.
Hiện tại, đến phiên ngươi sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Nữ Đế đột nhiên giương lên, cười không nói.
Mảnh cấm chế bình phong phía sau nàng cũng càng vặn vẹo, từ từ trở nên mơ hồ.
...
Mà lúc này, ngọn lửa chiến tranh bên ngoài đã thiêu cả bầu trời.
Sau khi không công hi sinh tính mạng của hơn vạn tên Băng Giáp quân, vị đại tướng quân kia đã thay đổi chiến thuật.
Gã hiệu lệnh cung thủ tiến hành đánh xa, đồng thời đem Băng Giáp quân không tới hai vạn người còn lại tụ tập cùng nhau, phân hoá thành hơn trăm tiểu đội xung phong, từ các phương hướng khác nhau, hướng tường thành khởi xướng tiến công.
Từ Khuyết cũng không thiếu dầu hỏa, thế nhưng loại thủ đoạn tàn bạo này cũng không tốt dùng lại, chỉ lo dùng sẽ sản sinh thêm bóng ma trong lòng đối với Tư Đồ Hải Đường cùng với đông đảo tướng sĩ Tuyết Thành.
Chí ít bây giờ, Tư Đồ Hải Đường đứng bên cạnh hắn vẫn khép chặt đôi môi, không mở miệng nói chuyện nhiều!
Vì thế, Từ Khuyết quyết định đổi một loại phương pháp đối kháng quân địch khác, đơn giản thô bạo.
- Hệ thống, Gia Cát liên nỗ bán thế nào? Mười điểm Trang Bức 100 cái à? Được, cho ta 5000 cái!
- Đúng rồi, thuận tiện cho ta mua một bộ Cửu Dương Thần Công cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, chỗ này cầm cố tu vị, nhưng cũng không cấm nội lực, là thời điểm biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi, để bọn họ mở mang kiến thức sự lợi hại của võ học một chút!