Chương 404: Có Gan Nhảy Xuống!
Từ Khuyết tại chỗ lại mua một quyển Võ Đang Thế Vân Tung, trong nháy mắt đã nắm giữ.
Tiếp đó, thân thể hắn nhảy một cái, trực tiếp đạp ở bên trên tường thành.
Đông đảo Tuyết Thành quân đều tỏ vẻ sợ hãi, Tư Đồ Hải Đường cũng kinh ngạc, lẽ nào hắn không cần chân nguyên, không nhờ vả ngoại vật cũng có thể từ chỗ cao như thế bay xuống?
Đông đảo Băng Giáp quân dưới tường thành ngẩng đầu nhìn thấy tình cảnh này cũng kinh ngạc một trận.
- Các ngươi mau nhìn, tên thiếu niên đê tiện kia muốn làm gì thế?
- Quá kiêu ngạo, đứng cao như vậy, rõ ràng là đang tự kiêu.
- Hắn dùng nhiều thủ đoạn hèn hạ như vậy, có cái gì đáng để tự kiêu? Có gan nhảy xuống đi!
- Đúng vậy, có gan nhảy xuống!
- Nhảy xuống đi!
Rất nhiều Băng Giáp quân đều rống to lên, cho rằng Từ Khuyết đứng cao như vậy, là đang nhục nhã bọn họ.
Tên đại tướng quân phía sau cũng sầm mặt lại, hừ lạnh nói:
- Người tùy tiện như vậy, quá tự phụ. Nếu hắn dám nhảy xuống, bổn tướng quân nhất định ngàn đao bầm thây hắn!
- Tướng quân uy vũ!
Đông đảo cung thủ bên cạnh hắn đều hô lên.
- Tiểu tử kia cũng chỉ dám trốn ở trên tường thành giở âm mưu quỷ kế mà thôi, nếu dám nhảy xuống, tướng quân sớm đã chém giết hắn rồi.
- Hừ, một tên vô sỉ đê tiện, có gan nhảy xuống công bằng chiến một trận không!
- Nhảy xuống đi!
Đám cung thủ đều ở phía sau hô to lên.
Lập tức, tiếng gào của hơn ba vạn tên Băng Giáp quân vang vọng toàn bộ tuyết sơn, tất cả đều là ở kêu Từ Khuyết có gan thì nhảy xuống.
Mà trên tường thành, tất cả Tuyết Thành quân đều thay đổi sắc mặt, vội hướng Từ Khuyết hô:
- Gia Cát thiếu hiệp, tuyệt đối không thể nhảy xuống đâu.
- Đúng vậy, bọn chúng là đang dùng phép khích tướng.
- Đừng để ý tới bọn chúng là được rồi, cái gọi là binh bất yếm trá, chúng ta tiếp tục thủ xuống, bọn chúng cũng không có cách nào bắt chúng ta.
- Không sai, Gia Cát thiếu hiệp, ngươi mau trở lại, đừng bị bọn họ kích tướng.
Rất nhiều Tuyết Thành tướng sĩ nói lời khuyên can.
...
Mà trong Thánh Địa, xuyên thấu qua Thanh Đồng Kính, Liễu Tịnh Ngưng đều đặt tình cảnh này ở trong mắt, cũng nở nụ cười lạnh:
- Khương Hồng Nhan, ngươi cảm thấy hắn dám xuống không? Hơn ba vạn binh mã, dù hắn mạnh mẽ đến đâu cũng không có phần can đảm này đi.
Nữ Đế hơi mở đôi mắt đẹp ra, cười nhạt nói:
- Hắn sẽ xuống.
Liễu Tịnh Ngưng lập tức ngẩn ra, chợt lại nở nụ cười:
- Làm sao có thể chứ? Khương Hồng Nhan, ngươi có phải quá có lòng tin với hắn rồi hay không? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, dù cho là hai người chúng ta ở tình huống như vậy, Chân Nguyên đều bị cầm cố, đối mặt 3 vạn binh mã, chắc chắn cũng sẽ không chịu được. Hắn sao dám xuống?
- Hắn dám, hơn nữa hắn sẽ không chết.
Nữ Đế hời hợt đáp, chợt lần nữa nhắm mắt lại, mảnh cấm chế bình phong phía sau mà Liễu Tịnh Ngưng không nhìn thấy kia, dĩ nhiên đã vô cùng mờ ảo, tựa hồ sắp bị mở ra.
Liễu Tịnh Ngưng nhìn chằm chằm Từ Khuyết bên trong Thanh Đồng Kính, cười lạnh nói:
- Ta không tin hắn dám xuống, nếu như xuống thật, cũng sẽ chết không có chỗ chôn!
...
Nhưng mà, Từ Khuyết vẫn là đem mặt của Liễu Tịnh Ngưng cùng tất cả Băng Giáp quân đánh cho đau rát.
Hắn đứng trên tường thành, tay áo phiêu phiêu, đưa tay vuốt sợi tóc trên trán đang đón gió lay động, cực kỳ tiêu sái phiêu dật.
Nghe phía dưới không ngừng truyền đến tiếng hô "Có gan nhảy xuống đi"!
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một vệt cười gằn:
- Xuống thì xuống, đây chính là chính các ngươi yêu cầu, lúc nữa đừng khóc.
Nói xong, Từ Khuyết vận Cửu Dương Thần Công, trong cơ thể lập tức tuôn ra nội lực dương cươn hùng hậu, thông suốt hết thảy kinh mạch.
Ngay sau đó, bước chân hắn bỗng nhiên hướng về trước đạp xuống, thân hình đột nhiên nhảy ra khỏi tường thành.
- Không được, Gia Cát thiếu hiệp, không nên đi.
Sắc mặt của Tuyết Thành tướng sĩ trên tường thành lập tức kịch biến, đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Mà Băng Giáp quân dưới thành tường lập tức mừng lớn.
- Ha ha, hắn hạ xuống rồi.
- Mọi người nhanh xông lên, nhanh đánh chết tên kia.
- Tường thành cao như thế cũng dám nhảy xuống, quả thực là muốn chết!
- Xông lên, dù cho hắn ngã chết, cũng đừng để cho hắn toàn thây!
- Lão tử muốn uống máu của hắn, báo thù cho huynh đệ đã chết!
Lập tức, Băng Giáp quân anh dũng xông lên, hơn trăm tiểu đội phân tán, đột nhiên tăng tốc, điên cuồng nhằm phía Từ Khuyết, thanh thế cuồn cuộn vô cùng.
...
Cùng lúc đó, trong Thánh Địa.
Liễu Tịnh Ngưng nhìn hình ảnh trong Thanh Đồng Kính, đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin nói:
- Hắn... Điên rồi? Thật sự dám xuống!
Nói xong, trên mặt nàng kinh ngạc, lại đột nhiên hóa thành cười gằn cùng châm chọc, lắc đầu nói:
- Khương Hồng Nhan, ngươi đúng là đoán đúng, hắn lại dám xuống, nhưng mà hắn chết chắc rồi.
Nữ Đế lúc này cũng lần nữa mở mắt ra, nhìn kỹ Thanh Đồng Kính.
Tuy nàng biết Từ Khuyết chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nhưng nàng cũng không nhịn được muốn nhìn một chút, Từ Khuyết đến cùng sẽ nghịch chuyển loại cục diện này như thế nào.
Dù sao Liễu Tịnh Ngưng nói không sai, dù cho là hai người các nàng đối mặt với hơn ba vạn binh mã, dưới tình huống Chân Nguyên đều bị cầm cố, chỉ sợ cũng phải bị mất mạng ở bên trong loạn đao.
Nhưng mà lúc này nhìn, hai người liền phát hiện không đúng.
Từ Khuyết từ trên không trung rơi xuống, trên mặt vô cùng hờ hững, hai tay chắp sau lưng, hai chân nhẹ nhàng động, giống như là đang đạp lên không khí mà đi, thân hình vô cùng tiêu sái tự nhiên.
- Kỳ quái, tại sao hắn lại rơi xuống chậm như thế?
Băng Giáp binh sĩ dưới thành tường đều ngẩn ra.
- Không đúng, tên này làm sao như là đang giẫm lên đồ vật trên không trung để tiến lên?
Đột nhiên, có người kinh ngạc thốt lên.
- Khốn kiếp, tại sao còn càng bay càng cao?
- Chân Nguyên rõ ràng đã bị cầm cố, hắn làm sao có khả năng có thể bay? Là ngươi hoa mắt hay là ta hoa mắt?
- Mẹ kiếp, hắn từ đỉnh đầu ta bay qua rồi!
- Quá quái lạ, cung thủ còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắn hắn xuống đi.
Băng Giáp quân xung phong ở phía trước muốn đi giết Từ Khuyết, đều lo lắng hô lên.
Vốn là muốn đi giết Từ Khuyết cho hả giận, chẳng ai nghĩ tới tên này lại còn bay được, hơn nữa còn tiêu sái tự nhiên từ trên đỉnh đầu của bọn họ bay qua như vậy, động tác kia lại như là đang cất bước trên không trung, kinh sợ đến tất cả mọi người.
Đám Tuyết Thành tướng sĩ trên tường thành cũng tỏ vẻ chấn động.
- Gia Cát thiếu hiệp lại biết bay?
- Hắn... Hắn là làm thế nào thế?
- Rõ ràng không có cảm ứng được bất kỳ gợn sóng của Chân Nguyên, nhưng lại có thể bay đến tự nhiên như thế?
- Gia Cát thiếu hiệp thực sự quá trâu bò.
- Quá lợi hại rồi!
...
Tư Đồ Hải Đường cũng trợn to con mắt, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết hướng phía sau quân địch lao đi.
Nhưng rất nhanh, nàng liền biến sắc, la lớn:
- Gia Cát thiếu hiệp, cẩn thận!
Chỉ thấy cung thủ Băng Giáp quân ở phía sau đem cung tên nhắm ngay Từ Khuyết.
Giương cung bắn tên, gần như chỉ ở trong vài hơi thở liền có thể hoàn thành.
Trong khoảnh khắc, mũi tên lít nha lít nhít xuyên qua không khí, giống như mưa rào, che ngợp bầu trời lao tới Từ Khuyết.
- Ey, ta còn chưa ra tay, các ngươi đã chờ không kịp rồi?
Từ Khuyết lại chỉ cười nhạt một tiếng, nội lực Cửu Dương Thần Công trong cơ thể dâng tới lòng bàn tay.
Tiếp đó, kinh mạch song chưởng của hắn đều bị nội lực cương mãnh tràn ngập, bỗng dưng vẽ ra một đường cong tròn, trầm giọng quát to:
- Phi Long Tại Thiên!
"Hống!"
Lập tức, không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay của Từ Khuyết phát ra ánh vàng lấp loé, một con Hoàng Kim Cự Long mờ ảo rít gào lao ra, thân thể vặn vẹo, mang theo sức mạnh bàng bạc, nhằm phía đám mũi tên lít nha lít nhít kia.