Chương 405: Hung Hăn Nghiền Ép
Ầm!
Bóng con Kim Long trong nháy mắt bao trùm mảng lớn bầu trời.
Tất cả mũi tên giống như bị một cơn lốc xung kích, trực tiếp từ không trung rơi xuống, rơi ra đầy đất.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Toàn bộ chiến trường yên lặng như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người tỏ vẻ dại ra lúc nhìn thấy tình cảnh này, đầu óc hầu như trống rỗng.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
- Tu vị đều bị cầm cố, hắn cũng không có sử dụng chút Chân Nguyên nào, sao còn có thể triển khai pháp quyết được?
- Không đúng, đây không phải là pháp quyết, đây là công pháp phàm nhân!
Trong nháy mắt, Băng Giáp quân dưới tường thành đều lờ mờ ngơ ngác.
Một tu tiên giả, lại chạy đi luyện công pháp phàm nhân?
Đây là chuyện nhàn rỗi tới mức nào mới có thể làm ra?
Hơn nữa... công pháp phàm nhân tựa hồ cũng không mạnh mẽ bá đạo như vậy, lại có thể hóa ra một con Kim Long.
Nhưng trên thực tế, chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng này của Từ Khuyết biến ảo ra Kim Long, đều là do nội lực tụ tập thành, thuộc về nội lực, uy lực khẳng định là không sánh được pháp quyết của tu sĩ.
Nhưng ở trong chốn giang hồ của phàm nhân, mấy bộ công pháp này của Từ Khuyết cũng đủ để cho hắn trở thành võ lâm chí tôn rồi.
Mà dưới tình huống tất cả mọi người bây giờ đều đang bị cầm cố tu vị, Từ Khuyết hoàn toàn chính là một tồn tại rất trâu bò.
- Kháng Long Hữu Hối!
Lúc này, Từ Khuyết lại trầm giọng hét một tiếng.
Song chưởng đột nhiên biến chiêu, nhấc chưởng như bá vương cử đỉnh, phát chưởng giống như người khổng lồ đẩy núi, con rồng lớn màu vàng hướng đám người trên mặt đất phóng đi.
"Ầm" một tiếng, mặt đất trực tiếp bị cự lực bắn trúng, nổ tung ra từng khối từng khối đá vụn.
Đồng thời mười mấy tên cung thủ cũng bị đánh bay, bị đánh rơi trên mặt đất, trong miệng ho ra máu.
- Tản ra, nhanh tản ra!
Đại tướng của Băng Giáp quân lập tức cảm thấy da đầu tê rần, rống to, đồng thời thân hình cũng nhanh chóng lui lại.
Trong lòng gã cực kỳ uất ức, loại công pháp này của Từ Khuyết quá mức bá đạo, cương mãnh cực kỳ, không có Chân Nguyên căn bản là không có cách đối kháng.
Hơn nữa, nếu như hiện tại dù cho là tùy tiện một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều có thể ung dung trấn áp Từ Khuyết, nhưng mà một khi tu vi bị cầm cố, vậy thì không ai ngăn nổi con hàng này rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, phía sau loạn tung tùng phèo.
Đại tướng quân đều rút lui, cung thủ không lý do gì mà không lui lại, tất cả đều chen chúc hướng phía sau chạy như điên.
- Chạy cái gì, đến đây chiến một trận! Không phải gọi ta nhảy xuống sao? Ta đã nhảy xuống rồi, các ngươi đừng chạy!
Từ Khuyết đạp lên Võ Đang Thế Vân Tung, từ không trung rơi lên trên mặt đất, lớn tiếng kêu gào nói.
Đám cung thủ kia dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Mẹ, chúng ta gọi ngươi nhảy xuống, nhưng không bảo ngươi dùng công pháp mạnh như vậy mà.
Ngươi trâu chó như thế, ai muốn cùng ngươi chiến một trận?
- Đại tướng quân, đến chiến, không thì ta chấp ngươi một tay!
Từ Khuyết tiếp tục kêu gào nói.
Khóe miệng của tên đại tướng quân Băng Giáp quân kia lập tức co rúm, tỏ vẻ căm tức.
Vừa nãy gã còn thả lời hung ác, nếu như Từ Khuyết dám hạ xuống, nhất định ngàn đao bầm thây, nhưng bây giờ Từ Khuyết đã xuống, còn chưa thật sự đối đầu với gã, gã liền chạy, quả thực bị mất mặt lớn.
...
Mà trên tường thành, đám Tuyết Thành tướng sĩ cũng chấn động vạn phần.
Từ Khuyết mang đến khiếp sợ cho bọn họ đã không chỉ một hai lần, nhưng bây giờ càng làm cho bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
- Gia Cát thiếu hiệp thực sự là... quá nghịch thiên!
- Vốn cho là hắn thiên tư thông tuệ, tu luyện pháp quyết mạnh mẽ. Không nghĩ tới hắn lại còn có thời gian rảnh rỗi, trên người mang nhiều công pháp phàm nhân như vậy.
- Gia Cát thiếu hiệp thực sự là thô bạo.
- Các ngươi nhìn hắn kìa, một người liền đem đám Băng Giáp quân kia doạ chạy, quả thực là một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể vượt qua!
- Thực sự là thật đáng sợ, cõi đời này chuyện đáng sợ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
- Có ý gì?
- Một người có thiên tư hơn ngươi, hơn nữa còn nỗ lực hơn so với ngươi, còn bác học hơn so với ngươi, chuyện này không phải đáng sợ sao?
- Đó không phải là đáng sợ, đó đã là khủng bố rồi!
- Cũng may hắn đứng ở bên phía chúng ta, bằng không nếu đối địch với loại người này, ta khẳng định sẽ lựa chọn tự sát, nếu không sẽ sống sờ sờ bị hù chết.
Mọi người ngươi một câu ta một lời nói ra.
Tư Đồ Hải Đường cũng hít một hơi thật sâu, ổn định lại khiếp sợ trong lòng, nhìn về phía đám Tuyết Thành tướng sĩ, trầm giọng nói:
- Chúng quân nghe lệnh, cấp tốc đổi Gia Cát liên nỗ, áp chế quân địch!
- Tuân lệnh!
Tuyết Thành binh lính đều hô to.
Biểu hiện của Từ Khuyết, không nghi ngờ chút nào giống như cho bọn họ hít thuốc lắc, nhìn về phía đám Băng Giáp quân dưới tường thành đang áp sát tường thành, mọi người đều đổi liên nỗ, triển khai cuộc chiến phòng thủ.
Xèo! Xèo! Xèo!
Trong khoảnh khắc, liền cung tên đầy trời, như mưa rào tầm tã, hướng mặt đất trút xuống.
Đám Băng Giáp quân xung phong lên kia, trong nháy mắt tử thương thảm trọng.
Băng Giáp quân vào lúc này hầu như trở thành một đám quân mặc người hiếp đáp, tan tác loạn tung cả lên.
Nhưng mà, số lượng của Băng Giáp quân vẫn quá nhiều.
Trước đây bọn họ phần lớn người đã vọt tới dưới tường thành, sau khi biết phía sau đã không còn ai giúp đỡ, bọn họ chỉ có thể liều chết hướng về tường thành phá vòng vây, liều chết làm một lần gắng sức cuối cùng.
Tư Đồ Hải Đường cấp tốc làm ra phản ứng, lưu lại một nhóm người tiếp tục dùng liên nỗ công kích Băng Giáp quân phía sau, sau đó liền dẫn theo hơn hai ngàn người, cùng quân địch từ cầu thang tường thành xông lên, triển khai cận chiến chém giết.
...
Tình thế của toàn bộ chiến trường như vậy, cũng rơi vào trong mắt Liễu Tịnh Ngưng cùng Nữ Đế trong Thánh Địa.
Từ Khuyết trong Thanh Đồng Kính, thô bạo cực kỳ, thần tư anh dũng, đuổi theo mấy ngàn tên cung tiễn thủ cùng với đại tướng quân đang bỏ chạy.
Biểu hiện trên mặt Liễu Tịnh Ngưng hầu như cứng lại, một câu nói đều không nói ra được.
Nữ Đế lại khẽ mỉm cười, tuy nàng sớm đã dự liệu được Từ Khuyết sẽ thắng, nhưng không nghĩ tới thủ đoạn tên này lại nhiều như vậy, các loại chiêu thức cổ quái kỳ lạ đều có, mỗi lần đều làm người ta kinh ngạc.
- Tiểu tử vẫn thú vị như vậy.
Trong lòng nàng tự nói một câu, lại lần nữa nhắm mắt, tập trung thần hồn, bắt đầu tiến hành đột phá đối với đạo cấm chế phía sau kia.
Chỉ cần phá tan cấm chế, nàng liền có thể rời đi Thánh Địa, đi vào một cái lĩnh vực thần bí.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng muốn bế quan ở trong Thánh Địa.
Trong lĩnh vực thần bí kia, không chỉ có di vật của mẫu thân nàng, còn có truyền thừa trợ giúp nàng đột phá tu vị, bù đắp thiếu hụt của pháp quyết.
...
Liễu Tịnh Ngưng thì lại không nhận ra được việc Nữ Đế đang làm, tiếp tục quan tâm hình ảnh bên trong Thanh Đồng Kính.
Từ Khuyết dĩ nhiên mượn dùng khinh công đuổi theo đám cung thủ kia, tiếp đó chính là một trận Hàng Long Thập Bát Chưởng loạn đánh, uy lực cực kỳ kinh người.
- Xem không trung Thủy Thượng Phiêu của ta!
Hắn hô to một tiếng, trực tiếp lao hướng về phía không trung, trong lòng bàn tay tuôn ra nội lực hùng hậu.
- Ăn ta một chiêu thịt nát xương tan Q, như bẻ cành khô W, kinh thiên động địa R! (Dịch: không biết game gì luôn: l)
Ầm!
Trong nháy mắt, liên tiếp mấy trăm tên cung thủ trước sau bị đánh bay.
Tiếp đó, Từ Khuyết lại từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra lợi kiếm, trực tiếp đánh ra Độc Cô Cửu Kiếm, trong nháy mắt lại thu gặt vô số tính mạng, sau đó tiếp tục hướng về trước truy đuổi.
Không lâu lắm, hắn đã đuổi theo tên đại tướng quân Băng Giáp quân kia, bỗng dưng một chưởng nổ ra.
Tên kia đại tướng quân có tu vi Anh Biến kỳ, nhưng ở dưới tình huống này cũng vô lực hoàn thủ, bị Hàng Long Thập Bát Chưởng mạnh mẽ của Từ Khuyết đập ngã trên mặt đất, trong miệng ho ra một ngụm máu tươi, tỏ vẻ uất ức.
- Chạy như vậy có tác dụng sao?
Từ Khuyết cười híp mắt đi tới.
Sắc mặt của tên đại tướng quân kia âm trầm, cắn răng hỏi:
- Ngươi đây là dùng công pháp gì? Theo ta được biết, phàm nhân coi như tập võ, cũng không thể có công pháp uy lực bực này!
Từ Khuyết nắm lợi kiếm trong tay, cười nhạt nói:
- Công pháp của ta, chính là... Tà ác xoa bóp phân kinh thác cốt thủ Đạt Ma tổ sư cứu cực bì quái! Muốn học không? Muốn học ta cũng không dạy ngươi đâu!