Chương 406: Liều Chết Ăn Băng?
Đại tướng quân liền lờ mờ ngơ ngẩn tại chỗ.
Chiêu thức quỷ quái gì thế?
Tà ác xoa bóp?
Phân kinh thác cốt thủ?
Còn cứu cực bì quái?
Mẹ kiếp, ai muốn học chiêu thức bẩn thỉu như thế?
- Hừ, nếu không phải Chân Nguyên bị cầm cố, những chiêu thức này của ngươi coi như lại hoa lệ mạnh mẽ đến đâu, cũng hoàn toàn không có đất dụng võ!
Đại tướng quân hừ lạnh nói.
Từ Khuyết tiện hề hề nở nụ cười:
- Không đất dụng võ? Lời này liền không đúng rồi, nói thật cho ngươi biết, ta bốn tuổi liền có thể tính thiên mệnh, đoạn cát hung, năm ấy ta đã biết sẽ có trận chiến ngày hôm nay, vì thế bỏ công sức, chăm chú học võ, chung quy vẫn là phát huy được tác dụng. Ta liền hỏi ngươi, có tức hay không? Có tức hay không? Có tức hay không?
- Ngươi... Khụ khụ khụ...
Ngực của đại tướng quân lập tức chấn động, đột nhiên ho khan, đúng là bị tức đến đau sốc hông.
Đám Băng Giáp quân xung quanh vừa nghe thấy Từ Khuyết nói, cũng thiếu chút nữa mắt tối sầm lại ngất đi.
Bốn tuổi liền có thể đoán mệnh cho mình, còn tính tới trận chiến hôm nay? Ngươi sao không lên trời đi? Quả thật là quá khoác lác rồi!
- Sĩ có thể giết, không thể nhục! Ngày hôm nay ta nhận thua, thế nhưng... Các ngươi nhất định sẽ bại!
Đại tướng quân lúc này bị chọc giận, trầm giọng hát một câu.
Lập tức ánh mắt của gã quét về phía tường thành bên kia, giễu giễu nói:
- Các ngươi cho rằng chơi nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, liền có thể nắm chắc phần thắng? Trên thực tế nhân số của các ngươi chính là một điểm yếu to lớn nhất, chọn người như thế, căn bản khó có thể kiên trì đến cuối cùng, chỉ sợ chúng ta bị các ngươi giết một vạn người hai vạn người, thậm chí ba vạn người đều không sao. Bởi vì đến cuối cùng, thể lực của các ngươi sẽ không chống đỡ nổi, bị những người còn lại của chúng ta chém giết ngay tại chỗ.
Lời này của đại tướng quân vừa ra tới, dường như vạch trần thiên cơ, để tất cả Băng Giáp quân ở đây đều bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, coi như bị giết nhiều người như vậy, nhưng kết cục không nhất định chính là tất cả chúng ta đều sẽ chết mà?
Chúng ta nhiều người như vậy, coi như dùng thi thể chồng lên, cuối cùng cũng có thể thắng lợi.
Chỉ cần chém giết đối phương một chút, tiêu hao hết thể lực của đối phương một chút, bọn họ chỉ có mấy ngàn người, cuối cùng vẫn phải chết!
- Đại tướng quân nói không sai, sĩ có thể giết, không thể nhục! Chư vị, theo ta giết!
Lập tức, một tên tiểu thống lĩnh lớn tiếng rống lên.
Ở trên chiến trường, gào thét bình thường là biện pháp cổ vũ sĩ khí tốt nhất, còn có thể kinh sợ kẻ địch.
Một câu nói của tên tiểu thống lĩnh này, lập tức để tinh thần của cả nhánh đội ngũ tăng lên không ít.
Thậm chí là Liễu Tịnh Ngưng bên trong thánh địa, xuyên thấu qua Thanh Đồng Kính thấy cảnh này, trên mặt cũng hơi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Xem ra bọn họ vẫn tính là cơ linh, hiểu được lợi dụng ưu thế nhiều người.
Nàng trêu tức cười nói, như trước không cho là Từ Khuyết liền có thể chắc thắng, dù sao nhân số chênh lệch, chính là thế yếu to lớn nhất của bọn Từ Khuyết.
- Khương Hồng Nhan, tại sao ngươi lại không nhìn nữa? Không muốn biết những người này cuối cùng chết như thế nào sao? Ta đoán, bọn họ khẳng định là sẽ bị mệt chết, hahaha...
Liễu Tịnh Ngưng xoay người nhìn Nữ Đế, bưng miệng nhỏ, khanh khách nở nụ cười.
Nữ Đế lần nữa mở hai con mắt, bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nói:
- Ngươi không đi ra ngoài ngăn cản sao? Dùng nhiều tính mạng của Băng Giáp quân như vậy, chỉ vì đổi một cái kết quả, đáng giá sao?
- Có cái gì không đáng? Chỉ là mấy vạn Băng Giáp quân, cho dù chết hết, ta cũng phải đánh xuống Tuyết Thành, khiến tiểu tử kia thịt nát xương tan!
Liễu Tịnh Ngưng cười gằn.
Tuy nói Băng Giáp quân là một tấm vương bài rất lớn trong tay nàng, dù sao đây cũng là một nhánh quân tinh nhuệ, bình thường đều có thể lấy một địch 10.
Nhưng bây giờ bởi vì Từ Khuyết, Băng Giáp quân trở thành một đám quân lính tan rã, vì thế Liễu Tịnh Ngưng đã từ bỏ đội ngũ này, nhưng nàng vẫn muốn nhìn tình cảnh lúc thể lực của những binh mã Tuyết Thành kia không chống đỡ nổi nữa, không còn sức đánh trả chút nào bị đám Băng Giáp tàn quân chém giết.
Nàng cấp thiết muốn nhìn thấy tình cảnh đó.
- Ngươi quá tự tin rồi.
Nữ Đế khẽ lắc đầu nở nụ cười, lần nữa nhắm mắt lại.
Mà lúc này, trung tâm mảnh cấm chế bình phong phía sau nàng kia, hầu như bắt đầu hóa thành một vòng xoáy nhỏ bé, đang từ từ chuyển động, từ từ mở rộng.
...
Cùng lúc đó, phía trên chiến trường.
Từ Khuyết cảm thấy vô cùng buồn cười đối với lời nói tên đại tướng quân kia.
Thể lực không chống đỡ nổi? Thật khôi hài, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ không nghĩ tới sao?
- Ngươi còn cười được?
Đại tướng quân đột nhiên ngẩn ra, trong lòng có một tia dự cảm không tốt, bởi vì trước trận hỏa công, gã đã từng nhìn thấy Từ Khuyết lộ ra nụ cười như thế.
- Ta tại sao không cười nổi? Mặt ta lại không bị đơ! Ngươi cảm thấy thể lực của binh mã hùng tráng như chúng ta sẽ không chống đỡ nổi sao? Ta cũng thật tò mò có thể hay không, cùng nhìn thôi.
Từ Khuyết nói xong, hai tay khoanh ở trước ngực, liền rất tự tin nhìn về phía tường thành.
Lúc này, chém giết trên tường thành đã triển khai rất lâu.
Tư Đồ Hải Đường lưu lại một nhóm người ở trên tường thành dùng Gia Cát liên nỗ phòng ngự, lại dẫn theo một nhóm người tiêu diệt Băng Giáp quân xông lên tường thành.
Máu tươi nhuộm đỏ tường thành, thi thể càng chồng càng nhiều.
Đến cuối cùng, thể lực binh lính Tuyết Thành bên này cũng dần dần mất đi, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Dù sao giết người cũng rất mệt.
- Giết!
- Giết tới đi!
- Huynh đệ bên trên chịu đựng, chúng ta tới ngay đây!
- Thể lực của bọn họ đã bắt đầu không chống đỡ nổi rồi!
- Chúng ta sắp thắng rồi!
Lúc này, Băng Giáp quân dưới tường thành cũng còn sót lại không tới một vạn người, bọn họ một đường xung phong, lại trốn qua hỏa công cùng cung tên cũng có chút uể oải.
Nhưng so với các tướng sĩ Tuyết Thành trên tường thành vẫn đang giơ tay chém xuống, cùng kẻ địch chém giết, những Băng Giáp quân này ở phương diện thể lực vẫn chiếm cứ ưu thế.
Vì thế bọn họ tràn đầy tự tin, cho rằng thắng lợi đang ở trước mắt.
Hơn nữa đây là dùng tính mạng của chiến hữu của mình dọn ra con đường, thật vất vả giết tới tường thành này, không thể lui nữa.
Bọn họ muốn, chính là thắng lợi, báo thù vì mấy vạn chiến hữu chết đi!
Đại tướng quân đã trọng thương ở đằng xa cũng che ngực, khóe miệng lần nữa lộ ra một nụ cười gằn.
- Ngươi thấy chứ, các ngươi nhất định sẽ thất bại.
Gã trêu tức nhìn về phía Từ Khuyết, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ!
Từ Khuyết thì lại vô cùng bình tĩnh, đột nhiên đưa tay từ trong ngực lấy ra một cây nước đá, không nói hai lời liền đưa lên trên miệng, sau đó liền liếm lên.
Khóe miệng của đại tướng quân lập tức co rúm lại.
Quá bắt nạt người.
Bổn tướng quân nói chuyện với ngươi, ngươi còn ăn đồ ăn.
Chờ chút, hắn đang ăn cái gì thế kia?
Ăn băng?
Ngươi có bị bệnh không? Đánh nhau còn mang băng ở trên người?
Đại tướng quân tỏ vẻ không nói gì cùng xem thường, quay đầu vừa nhìn về phía tường thành.
Sau một khắc, gã liền há hốc mồm.
Đám Tuyết Thành quân trên tường thành kia, vốn thể lực đã gần hết, nhưng vào lúc này, bọn họ lại liều mạng chịu nguy hiểm bị Băng Giáp quân chém trúng, liều chết từ trong ngực cũng móc ra một cây băng, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Trong nháy mắt, không chỉ là vị đại tướng quân này, liền ngay cả những Băng Giáp binh sĩ đang xông lên tường thành cũng đều lờ mờ ngơ ngác.
Đây là làm gì vậy?
Toàn bộ đói điên rồi sao?
Lúc như thế này lại còn liều chết ăn băng côn?
- Giết!
Nhưng vào lúc này, một tên binh sĩ Tuyết Thành trong miệng nhét băng côn bỗng nhiên rống to.
Cả người y chấn động, hết thảy mệt mỏi quét đi sạch sành sanh, tinh thần trở nên sáng láng, tiếng gào đều tràn ngập khí lực.