Chương 408: Ngươi Là Người Của Ta
Một phen thu dọn qua đi, Từ Khuyết cùng Tư Đồ Hải Đường rốt cục hướng về đỉnh tuyết sơn Thánh Địa mà đi.
- Gia Cát thiếu hiệp, phải cẩn thận một chút. Băng Ngưng hoàng hậu chắc cũng đang ở bên trong thánh địa.
Tư Đồ Hải Đường cảnh giác nhắc nhở.
Lời này lúc trước nàng cũng từng nói với Từ Khuyết, Băng Ngưng hoàng hậu từng dẫn người chiêu an Tuyết Thành, sau khi gặp phải từ chối liền lên tuyết sơn, vẫn chưa từng đi xuống.
Mà bây giờ bọn họ đã đánh Băng Giáp quân toàn quân bị diệt, Băng Ngưng hoàng hậu vẫn chưa xuất hiện, điều này hiển nhiên có gì đó quái lạ.
- Phỏng chừng nàng còn không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, hoặc là... Đã biết rồi, thế nhưng không đi được. Ngươi để mọi người dừng lại tại chỗ đi, mình ta đi vào.
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Dù sao cấm chế trong thánh địa liền Nữ Đế đều có thể nhốt lại, hắn không thể không cẩn thận một chút, miễn cho lật thuyền trong mương, Trang Bức không được ngược lại bị phang.
- Mình ngươi đi vào?
Tư Đồ Hải Đường lập tức sửng sốt một chút, tiếp đó lắc đầu:
- Không thể, trong thánh địa vô cùng nguy hiểm, liền Thủy Hoàng điện hạ đều bị cầm cố ở bên trong, ngươi một mình đi tới, nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm. Ta đi theo ngươi.
- Hay là thôi đi.
Từ Khuyết khổ sở nói, không phải hắn xem thường thực lực của Tư Đồ Hải Đường, thực sự là cảnh giới của Tư Đồ Hải Đường xác thực không cao, nếu như trong thánh địa thật sự có nguy hiểm gì, nàng cũng không giúp đỡ được gì.
- Gia Cát thiếu hiệp, không cần lo lắng cho ta, ta cũng có trách nhiệm cứu ra Thủy Hoàng điện hạ.
Tư Đồ Hải Đường lúc này kiên định lắc đầu nói, dứt khoát hướng về phía trước đi tới.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức co rút lại.
Ta nào có lo lắng cho ngươi?
Ta là sợ ngươi liên luỵ ta thôi mà?
Nhưng mà, nhìn thấy dáng dấp tâm ý đã quyết của Tư Đồ Hải Đường, Từ Khuyết cũng lười nói thêm cái gì, để đám Tuyết Thành quân chờ đợi ở bên ngoài, chợt cũng cất bước đi theo.
Thánh Địa là một toà động phủ do hàn băng gọt giũa mà thành, bị tuyết đọng bao trùm, nhìn qua thoáng đơn sơ, nhưng cũng lộ ra một loại tiên phong đạo khí, giống như một toà đạo quan cổ lão giấu ở trong núi.
Từ Khuyết cùng Tư Đồ Hải Đường đến lối vào động phủ, liền ngừng lại ở trước một phiến cửa băng to lớn.
- Có hai biện pháp mở ra Thánh Địa, một loại là huyết thống, một loại khác... Là khối ngọc này! Băng Ngưng hoàng hậu có thể vào, nói vậy cũng là từ trong tay tâm phúc khác của Thủy Hoàng điện hạ đoạt đến khối ngọc này!
Tư Đồ Hải Đường nhẹ giọng nói, lấy ra khối ngọc bội không trọn vẹn kia.
Từ Khuyết cũng có một khối, chỉ có điều Tư Đồ Hải Đường đã lấy ra, hắn cũng không cần dùng nữa.
"Răng rắc!"
Bên trong một tiếng vang giòn giã, Tư Đồ Hải Đường đem ngọc bội không trọn vẹn kia đặt trên cửa lớn hàn băng.
Ầm!
Trong nháy mắt, cửa lớn hàn băng phát sinh một trận tiếng vang trầm, tiếp đó xuất hiện một cơn lốc xoáy gợn sóng, lấy ngọc bội làm trung tâm, chậm rãi hiện ra.
Cả mặt băng dường như hòa tan thành một mặt màn nước, sóng nước lấp loáng, dòng nước chậm rãi dao động.
"Đùng!"
Đột nhiên, khối ngọc bội kia bị cửa đá hút vào, một lỗ hổng hình tròn đột nhiên mở ra, cấp tốc phóng to.
- Gia Cát thiếu hiệp, mời đến.
Tư Đồ Hải Đường nhắc nhở một câu, liền bước trước một bước, bước vào trong đó, đồng thời nắm chặt khối ngọc bội kia.
Từ Khuyết cũng theo sát phía sau, một bước lướt vào bên trong, cửa băng phía sau lập tức "Ầm" một tiếng đóng lại.
Hai người thuận lợi tiến vào trong thánh địa.
Trước mắt là một con đường đen kịt âm u, uốn lượn khúc chiết, không nhìn thấy phần cuối.
- Gia Cát thiếu hiệp, ta cũng là lần đầu tiên tới chỗ này, cẩn thận một chút!
Sắc mặt của Tư Đồ Hải Đường ngưng trọng nói, tựa hồ cảm thấy vô cùng kính nể đối với thánh địa này, cho rằng bên trong có nguy hiểm đáng sợ.
Nhưng Từ Khuyết lại lắc lắc đầu, sau khi hắn đi vào, cũng đã để hệ thống quét qua, phát hiện toàn bộ lối đi cũng đã không có cơ quan cấm chế, có thể yên tâm đi vào.
- Hải Đường tướng quân, ta bấm tay tính qua, cơ quan cấm chế chỗ này đều đã bị hủy, phỏng chừng là Băng Ngưng hoàng hậu làm ra.
Từ Khuyết không có chút tiết tháo nào nói ra.
Tư Đồ Hải Đường lập tức cả kinh:
- Gia Cát thiếu hiệp, ngươi còn biết thuật tính toán sao?
Nàng nghe nói qua có người có thể tính toán thiên cơ, có thể tính vận, có thể đoạn cát hung, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói có người còn có thể tính cơ quan cấm chế.
Từ Khuyết yên tâm thoải mái gật gù, lói lời ngay thẳng:
- Đó là đương nhiên, ta đã nói với ngươi, mọi người bên trong Tạc Thiên Bang chúng ta đều là người toàn năng. Thế gian không có bất cứ sự vật gì có thể làm khó chúng ta. Chúng ta muốn, nếu như thế gian không có, vậy chúng ta liền sáng tạo ra. Nếu như thế gian đã có, vậy chúng ta liền sáng tạo cái càng tốt hơn. Tôn chỉ của chúng ta chính là, muốn dùng hai tay thành tựu giấc mộng của ngươi!
Tư Đồ Hải Đường nghe sửng sốt, rất là chấn động nói:
- Không nghĩ tới Gia Cát thiếu hiệp lại đến từ bang phái vĩ đại như vậy, thật là làm ta ước ao.
- Không cần ước ao. Kỳ thực từ lúc đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền biết ngươi là người của ta. Ạch, ý ta là nói, đầu tiên lúc nhìn thấy ngươi, liền biết ngươi là nhân tài mà Tạc Thiên Bang chúng ta cần nhất, tên gọi tắt là ngươi là người của ta.
Từ Khuyết thâm tình chân thành nói.
Nhưng ở trong lối đi tối tăm này, Tư Đồ Hải Đường cũng không có thấy rõ đôi mắt sáng loáng gian giảo của Từ Khuyết, chỉ là đối với lời nói của hắn cảm thấy rất khiếp sợ, ngạc nhiên nói:
- Ta? Gia Cát thiếu hiệp quá khen rồi, Hải Đường sao có thể là nhân tài được.
- Ngươi tuyệt đối là nhạn tài. Ngươi xem ngươi mang nhiều lính có huyết tính, một lòng trung thành. Mà ngươi thiên phú dị bẩm, xương cốt kinh kỳ, chính là kỳ tài trăm năm khó gặp, Tạc Thiên Bang chúng ta thiếu nhất loại người như ngươi, suy tính một chút, chờ chuyện này kết thúc, ta đơn độc phỏng vấn ngươi một chút.
Từ Khuyết nghĩa chính từ nghiêm dao động nói.
Tư Đồ Hải Đường nghe thấy thế sững sờ, vội cười khổ nói:
- Đa tạ Gia Cát thiếu hiệp tán thưởng, chỉ là Hải Đường thân kiêm chức vị tướng lĩnh, thực sự không cách nào thoát thân gia nhập Tạc Thiên Bang.
- Đây chỉ là việc nhỏ thôi, sau này nói Thủy Hoàng huỷ bỏ chức vụ của ngươi là được rồi.
Từ Khuyết khoát tay áo nói.
- A? Đừng nha Gia Cát thiếu hiệp...
Tư Đồ Hải Đường lập tức sợ hết hồn.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết liền tỏ vẻ hùng hồn nói:
- Không sao, đừng khách khí với ta, mở miệng ra mà thôi, Thủy Hoàng khẳng định sẽ nể mặt ta, ngươi yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ thả ngươi đi.
- Không phải, ta...
- Ai nha, Hải Đường tướng quân, ta đều nói rồi, tuyệt đối đừng khách khí với ta, cũng tuyệt đối đừng cảm tạ ta, ta làm việc tốt xưa nay đều không lưu danh.
- A, không phải, Gia Cát thiếu hiệp ngươi nghe ta nói...
- Hải Đường tướng quân ngươi cũng đừng nói nữa, việc này thật sự không nhưng nhị gì hết, không cần cám ơn ta. Mau mau vào đi thôi, sau khi việc này kết thúc, ta còn phải chạy về nhà viết nhật ký nữa.
Từ Khuyết liên tiếp cắt ngang lời nói của Tư Đồ Hải Đường mấy lần, cất bước liền hướng về trong lối đi mà đi.
Tư Đồ Hải Đường lờ mờ ngơ ngác.
Ta lúc nào nói ta muốn bỏ chức vụ tướng lĩnh?
Ta những năm này nỗ lực tu luyện, thật vất vả phấn đấu đến vị trí này, ngươi lại muốn nói một câu bãi bỏ chức vụ của ta?
Còn nói ta đừng khách khí, đừng cảm ơn ngươi?
Lập tức, Tư Đồ Hải Đường tỏ vẻ cay đắng, quả thực khóc không ra nước mắt.
Nhưng Từ Khuyết đã nhanh chân hướng cuối lối đi, cũng không tính cho nàng cơ hội giải thích rõ ràng.
Lúc Tư Đồ Hải Đường tăng nhanh bước chân đuổi tới, lại nhìn thấy Từ Khuyết đột nhiên sững sờ ở lối ra con đường.
Chỉ thấy ở ngoài lối ra là một mảnh đạo trường rộng rãi, bốn phía đều bị màn ánh sáng cấm chế bao phủ.
Nhưng mà trong đạo trường này, ngoại trừ trung tâm bày ra một cái bồ đoàn, nhưng lại không có một bóng người nào.
- Ồ, đây là cái gì?
Tư Đồ Hải Đường dĩ nhiên đã quên cùng Từ Khuyết giải thích rõ ràng, ánh mắt rơi vào một chỗ mảnh vỡ bên ngoài lối đi.
Đó là Thanh Đồng Kính sau khi bị đập nát để lại mảnh vỡ, chỗ nứt vỡ nhìn qua vô cùng mới, giống như mới bị người đập nát không lâu.
- Kỳ quái, là ai ở đây đập nát một mặt thanh đồng càn khôn kính quý giá như vậy?
Tư Đồ Hải Đường sau khi nhận ra mảnh vỡ, không khỏi kinh ngạc nói.
Dù sao loại tấm gương này, cũng coi như là pháp khí có giá trị cao rồi.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không đáp lại Tư Đồ Hải Đường.
Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt rơi vào bên cạnh bồ đoàn chính giữa đạo trường, con ngươi hơi nheo lại.
Bởi vì trên mặt đất kia có khắc một câu nói, đồng thời còn ghi chú rõ là để lại cho hắn.