Chương 409: Làm Người Phải Có Ước Mơ
- Tiểu tử, ta đã rời đi, sau năm ngày đến Hoàng thành chờ ta.
Một hàng chữ nhỏ, chính là lời nói lưu lại bên cạnh bồ đoàn.
Khóe miệng của Từ Khuyết lạp tức liền co giật, hắn nhận được đây là ngữ khí của Nữ Đế, ở trong Tu Tiên Giới này, cũng chỉ có Nữ Đế gọi hắn là tiểu tử.
- Tiểu cô nương này thực sự là càng ngày càng không lớn không nhỏ, lần sau gặp mặt, bản bức vương nhất định thực hành gia pháp, chấn chỉnh lại phu cương.
Trong lòng Từ Khuyết âm thầm thầm nói.
Thật vất vả đánh tới tuyết sơn, tiến vào Thánh Địa, kết quả Nữ Đế lại rời đi, kể cả Băng Ngưng hoàng hậu cũng không thấy tung tích, thực sự là đáng tiếc.
- Ồ, nơi này có chữ viết, là chữ viết của Thủy Hoàng điện hạ.
Lúc này, Tư Đồ Hải Đường cũng phát hiện chữ viết bên cạnh bồ đoàn, kinh ngạc nói.
Kết quả xem xong hàng chữ, nàng liền ngây người, tỏ vẻ nghi ngờ nói:
- Tiểu tử là người phương nào? Câu nói này của Thủy Hoàng điện hạ là để cho ai đây? Chẳng lẽ là đang ám chỉ cái gì cho chúng ta?
- Đúng vậy, là để cho ai đây?
Từ Khuyết cũng lập tức phối hợp làm ra vẻ mặt nghi hoặc, kiên quyết không thể để người ta biết hắn bị Nữ Đế gọi là "Tiểu tử", bằng không truyền đi khẳng định bị người cười chết.
Gia hỏa còn nhỏ?
Hừ, bản bức vương rõ ràng là tên to xác, có thể gọi là thần điêu.
- Hải Đường tướng quân, kỳ thực những điều này đều không quan trọng, nếu Thủy Hoàng đã thoát vây, vậy chúng ta cũng có thể xuống núi mau mau chuẩn bị một phen rồi.
Từ Khuyết nhìn về phía Tư Đồ Hải Đường, nghiêm mặt nói.
Tư Đồ Hải Đường cũng khẽ gật đầu:
- Không sai, sau năm ngày nữa Thủy Hoàng điện hạ sẽ về Hoàng thành, chúng ta nghỉ ngơi một hai ngày liền có thể chuẩn bị rời đi rồi.
- Cái gì? Ngươi còn muốn nghỉ ngơi? Không được, không thể nghỉ ngơi, bằng không thời gian sẽ không kịp.
Từ Khuyết lúc này khoát tay nói.
Tư Đồ Hải Đường nở nụ cười:
- Gia Cát thiếu hiệp lo xa rồi, bên trong Tuyết Thành có một cái truyền tống trận, có thể giúp chúng ta truyền tống đến thành trì phụ cận Hoàng thành, lại đi tiếp một đoạn, trong vòng một ngày là có thể đến Hoàng thành.
- Ta không phải nói chuyện này.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn:
- Ta nói chúng ta đến mau mau tổ chức Tuyết Thành quân, một đường đánh tới Hoàng thành, giờ không phải vừa vặn còn có năm ngày ư, chúng ta một ngày đánh hai toà thành trì, đánh năm ngày vừa vặn liền có thể cướp Thủy Nguyên Quốc trở về rồi.
- A?
Tư Đồ Hải Đường trong nháy mắt bối rối.
Một ngày đánh hai toà thành, năm ngày cướp Thủy Nguyên Quốc trở về?
Ngươi đây là đang nằm mơ sao?
Băng Ngưng hoàng hậu từ hải ngoại dẫn theo nhiều đội ngũ tinh nhuệ như vậy, còn dùng tài nguyên to lớn đi mua chuộc các đại thành chủ, riêng chuyện này cũng phải bỏ ra thời gian mười mấy ngày.
Mà bây giờ, Từ Khuyết lại nói trong vòng năm ngày, muốn dẫn Tuyết Thành quân chỉ có mấy ngàn người đi giành Thủy Nguyên Quốc trở về.
Chuyện này ở dưới mắt bất luận người nào, hoàn toàn đều là lời nói viển vông không có căn cứ.
Tư Đồ Hải Đường dở khóc dở cười lắc đầu nói:
- Gia Cát thiếu hiệp, chuyện này... Chuyện này thực sự không thể nào làm được đâu. Lấy binh lực hiện nay của Tuyết Thành, thêm vào ngươi ra tay giúp đỡ, trong vòng năm ngày có thể lấy toà thành tiếp theo đã là kỳ tích rồi.
Nàng nói suy nghĩ chân thực trong lòng mình, binh lực của Tuyết Thành thực sự quá ít, lần này có thể trước sau giải quyết hơn năm vạn Băng Giáp quân như vậy, ngoại trừ các loại phát minh cổ quái kỳ lạ của Từ Khuyết, mấu chốt nhất chính là bởi vì trên tuyết sơn có cấm chế.
Cấm chế khiến những Băng Giáp quân kia triệt để mất đi tu vi, bù đắp chênh lệch tu vi giữa Băng Giáp quân và Tuyết Thành quân, cuối cùng Từ Khuyết lại vận dụng băng côn để khôi phục thể lực, đem chênh lệch giữa số lượng người của hai bên cân bằng lại, cuối cùng còn dựa vào dạ tập cùng Gia Cát liên nỗ mới lấy được tràng thắng lợi này.
Nhưng những thành trì còn lại của Thủy Nguyên Quốc cũng không có loại cấm chế kia. Binh lực bọn họ cường thịnh, tu vi cao thâm, căn bản không phải loại tình huống đặc biệt như trên tuyết sơn này có thể so sánh
Nếu như không có Từ Khuyết dẫn dắt, Tư Đồ Hải Đường khẳng định không thể mang theo binh mã Tuyết Thành đi tấn công những thành trì khác, bởi vì việc đó chính là đi chịu chết.
Bây giờ có Từ Khuyết dẫn dắt, Tư Đồ Hải Đường cho rằng trong vòng năm ngày, nếu có thể đánh hạ toà thành tiếp theo đã là kỳ tích rồi.
Dù sao đến lúc mà tất cả mọi người đều có thể vận dụng pháp quyết, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể sử dụng đan dược khôi phục thương thế, thương vong giữa hai quân sẽ không quá nhanh, đồng thời thành trì còn có trận pháp phòng ngự che chở, năm ngày có thể tấn công một thành trì, tuyệt đối đã rất nhanh rồi.
Nhưng nàng nói như vậy, Từ Khuyết lập tức không vui, há mồm ra cãi:
- Hải Đường tướng quân, ngươi như vậy là không thể được nha, phải có ước mơ chứ. Làm người nếu như không có ước mơ, vậy có khác gì các ướp muối đâu?
Hắn bắt đầu rót canh gà vào. (Dịch: ý là tẩy não)
Tư Đồ Hải Đường lại cười khổ nói:
- Gia Cát thiếu hiệp, đây không phải là ước mơ, là... thôi, ta cảm thấy việc này cũng không thể nóng vội, trong vòng năm ngày chúng ta trước tiên đánh một thành đi, đến lúc đó Thủy Hoàng điện hạ nhất định sẽ cao hứng.
- Hải Đường tướng quân...
Từ Khuyết mở miệng lần nữa.
Nhưng lần này chưa kịp nói xong, Tư Đồ Hải Đường liền ngắt lời hắn, kiên định nói:
- Gia Cát thiếu hiệp, ngươi không cần nhiều lời, ta rất tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng ta thân là tướng lĩnh, nhất định phải có trách nhiệm đối với Tuyết Thành quân, không thể làm loại ra quyết định này.
Từ Khuyết lập tức liền sầu khổ.
Nếu như là dựa vào một mình hắn, muốn đánh hạ toàn bộ Thủy Nguyên Quốc, cơ bản cũng không có áp lực gì.
Nhưng mà muốn ở trong vòng năm ngày lấy hết các đại thành trì của Thủy Nguyên Quốc, nhất định phải có mấy ngàn binh mã giúp đỡ mới được, dù sao hắn muốn trước khi Nữ Đế trở lại Hoàng thành, cho nàng một niềm vui bất ngờ, từ trước đến bây giờ, đây là lần Từ Khuyết bỏ nhiều công sức cho kế hoạch ghẹo gái nhất.
Từ lúc ở trên Tháp Linh Vực, hắn đã dùng vài loại phương tức ghẹo gái, nhưng Nữ Đế hầu như hoàn toàn miễn dịch đối với những thủ đoạn ghẹo gái này, cơ bản không có hiệu quả gì.
Xuất phát từ mục đích nào đó, Từ Khuyết mới quyết định chơi lớn một lần.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Tư Đồ Hải Đường lại kiên định như thế, không bị hắn đầu độc đi tấn công những thành trì khác.
Sau khi trầm ngâm một lúc, lông mày Từ Khuyết nhíu lại, nói ra:
- Hải Đường tướng quân, nếu không như vậy đi, ngươi trước tiên đóng giữ Tuyết Thành, sau đó phân cho ta mấy ngàn binh mã, ta đi lấy xuống một tòa thành trì, nếu như không thể ở trong vòng một ngày lấy được, ta liền mang binh về Tuyết Thành, chuyện này không thành vấn đề chứ?
Tư Đồ Hải Đường nghe xong, chăm chú suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Ta có thể hiểu, thực lực của Gia Cát thiếu hiệp cũng không kém ta, binh pháp vận dụng càng xuất thần nhập hóa hơn ta, ngươi đã mở miệng như thế, vậy ta liền cho ngươi mượn binh mã, ngươi cần bao nhiêu người?
- 3000 binh mã, lương thảo cùng đan dược ta tự chuẩn bị.
Từ Khuyết dựng thẳng ba ngón tay lên nói.
- Có thể!
Tư Đồ Hải Đường cũng lập tức gật đầu, rất là quả đoán.
Dù sao Từ Khuyết đã nói rồi, nếu như trong vòng một ngày không hạ được một thành, liền mang binh trở về.
Nhưng nàng cũng không biết, tên Từ Khuyết này đến cùng vô sỉ đến thế nào.
Hắn nổi danh là người nói không giữ lời!
Hơn nữa trong lời nói của tên này vừa vặn cũng có chuyện, hắn nói nếu như trong vòng một ngày đánh không nổi toà thành tiếp theo, liền lập tức mang binh trở về.
Nhưng hắn cũng không nói, nếu như trong vòng một ngày đánh được toà thành tiếp theo thì sẽ như thế nào.
Bởi vì con hàng này từ lâu đã tính toán kỹ rồi, mang theo 3000 binh mã, một đường giết tới Hoàng thành, đồng thời là loại không tiếc bất cứ giá nào kia.
...
Rất nhanh, hai người theo đường cũ lùi ra, mấy ngàn binh mã Tuyết Thành đi tới, mênh mông cuồn cuộn khải hoàn trở về.
Ban đêm hôm ấy, bên trong Tuyết Thành đèn đuốc sáng choang, trắng trợn tiến hành ăn mừng chiến thắng.
Nằm ngoài dự liệu của Từ Khuyết chính là, lúc bọn hắn lên núi tấn công Băng Giáp quân, tên cặn bã Husky kia cũng lén lén lút lút trở lại Tuyết Thành, mặt dày nói nó lúc đối kháng với Băng Giáp quân cũng từng góp sức, thế nhưng bị thương, cần một đống lớn lương thực tiến hành chữa thương.
Bách tính Tuyết Thành đều có ấn tượng với Husky, cho rằng nó là sủng vật của Từ Khuyết, mọi người đều lấy ra đồ vật cho nó ăn.
Mới đầu nó còn ăn rất vui vẻ, kết quả vừa nghe thấy đám người Từ Khuyết khải hoàn trở về, lập tức ngã xuống trên mặt đất, giả ra bộ dạng thoi thóp, thống khổ nói:
- Tiểu... Tiểu tử, ngươi đã trở về, bản thần tôn trên đường đi cứu mạng các ngươi, gặp phải nguy hiểm, không thể không lui về trước.
Từ Khuyết nhàn nhạt nhìn Husky một cái, không chút do dự hô:
- Nhị Doanh Trưởng, mang Gia Cát liên nỗ của lão tử ra đây!
- Dạ.
Một tên tiểu tử bị Từ Khuyết mạnh mẽ thăng chức làm Nhị Doanh Trưởng, lúc này đưa ra một cái Gia Cát liên nỗ.
Lúc này Husky biến sắc, nhanh chóng từ trên mặt đất trốn đi, hô lớn:
- Dừng tay, tiểu tử, bản thần tôn có tin tức quan trọng phải nói cho ngươi! Có quan hệ với Ngũ Hành Sơn.