Chương 410: Sáu Tầng Phong Ấn
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra!
Tin tức có quan hệ với Ngũ Hành Sơn? Chẳng lẽ Husky lại nghĩ ra cái gì rồi?
- Tiểu tử, người ở đây quá lâu, cho bản thần tôn một bộ mặt, đừng đánh nữa, tối nay sẽ nói cho ngươi biết cái tin tức kia.
Lúc này, môi Husky hơi động, truyền âm nói.
Con hàng này không phải là sợ Gia Cát liên nỗ, mà là sợ Từ Khuyết lúc nữa sẽ dùng pháp quyết, thắt lại cái vòng trên cổ nó.
Từ Khuyết thấy nó không giống như là đang nói dối, liền khẽ gật đầu, truyền âm trả lời một câu "chút nói sau", sau đó mới nói ra:
- Vậy hôm nay liền nể mặt của dân chúng Tuyết Thành, trước tiên tha cho ngươi một mạng.
Husky lập tức đáp:
- Cám ơn lão bản!
Lời này chính là Từ Khuyết vừa nãy truyền âm dạy nó.
Mà mọi người ở đây cũng không suy nghĩ nhiều, đều thầm nói Gia Cát thiếu hiệp thực sự là có cách huấn luyện sủng vật.
Dù sao ở đây tựa hồ không có người nào biết ngũ quốc trước đây là Ngũ Hành Sơn, vì thế cũng không có hứng thú, đều chìm đắm ở mừng trong không khí vui mừng thắng lợi.
...
Rất nhanh, sau khi dạ yến kết thúc, Tư Đồ Hải Đường cũng điểm binh điểm tướng cho Từ Khuyết, sàng lọc ra 3000 binh mã tinh tráng tuổi trẻ, chuẩn bị ở trước hừng đông ngày hôm sau xuất phát.
Từ Khuyết trực tiếp đem trọng trách giao cho vị "Nhị Doanh Trưởng" kia cùng Tư Đồ Hải Đường, chợt nắm Husky lên, liền hướng về phủ thành chủ mà đi.
Tư Đồ Hải Đường lúc trước chuẩn bị cho hắn một gian phòng, Từ Khuyết vào lúc này chạy tới, liền ném Husky vào, phịch một tiếng đóng cửa phòng, còn bày xuống một đạo trận pháp tạm thời, phòng ngừa bị người nghe trộm.
- Nói đi, đến cùng là tin tức gì?
Sắc mặt của Từ Khuyết nghiêm nghị hỏi.
Hắn muốn biết Ngũ Hành Sơn này đến cùng có quan hệ gì với vị Đại Thánh bên trong thần thoại kia hay không, trước đây hắn cũng từng hỏi dò qua hệ thống, hệ thống lại trả lời hắn rằng cấp bậc không đủ, không cách nào trả lời.
Chuyện này càng làm cho lòng hiếu của Từ Khuyết ngứa ngáy không thôi.
Husky cũng rất hờ hững, không nhanh không chậm nằm trên đất, híp mắt nói ra:
- Tiểu tử, ngươi đến cùng có lai lịch gì? Tại sao cảm thấy hứng thú với Ngũ Hành Sơn như vậy?
- Mắc mớ gì tới ngươi? Có nói hay không?
Từ Khuyết trừng mắt lên nói, bấm ngón tay, làm ra dáng muốn niệm pháp quyết.
Husky lập tức yên tĩnh lại, vội vàng nói:
- Ngươi biết đấy, lúc đó bản thần tôn chuẩn bị đi cầu viện binh, ai biết chỗ này nguy hiểm tầng tầng, một gốc cây cổ thụ đáng sợ xuất hiện ở trước mắt, ám hại bản thần tôn, không nghĩ tới sau khi bị cổ thụ va chạm, bản thần tôn đúng là nhớ tới một chuyện có liên quan với Ngũ Hành Sơn.
- Mẹ kiếp, nói chính sự đi.
Từ Khuyết lúc này trợn tròn mắt.
Lấy hắn hiểu biết đối với Husky, con hàng chuyên hãm hại người này, lời nó nói nhiều nhất chỉ có thể tin một thành.
Nó nói cái gì bị cổ thụ ám hại, vách cheo leo là giả, con hàng này khẳng định là lúc chạy trốn quá mau, không chú ý, đụng đầu vào trên thân cây.
- Bản thần tôn nhớ tới, Ngũ Hành Sơn này có sáu lớp phong ấn, trong đó năm lớp phong ấn chính là long mạch của ngũ quốc, một khi bị mở ra, phong ấn sẽ từ từ suy yếu, bây giờ ngươi đã mở ra hành hỏa long mạch, bản thần tôn cũng mở ra kim hành long mạch, còn có cái tên gì Đức cũng mở ra hai cái long mạch, bây giờ liền còn lại một cái long mạch cuối cùng ở Thủy Nguyên Quốc, nếu như bị mở ra, có thể sẽ có chuyện lớn phát sinh.
Husky rất nghiêm túc nói ra.
Chỉ là cuối cùng lúc nhắc tới "Chuyện lớn", trong mắt con hàng này rõ ràng hiện ra vẻ hưng phấn, tựa hồ chính là chuyên môn thích làm chuyện lớn.
Sắc mặt của Từ Khuyết lại khẽ thay đổi, trầm giọng hỏi:
- Năm cái long mạch chính là năm lớp phong ấn, chẳng trách lúc trước gặp phải con hắc hầu tử kia nói, gần đây phong ấn suy yếu, tổ địa bọn họ mới xuất hiện ở biên cương Kim Nguyên Quốc. Khi nãy không phải nói còn có lớp phong ấn thứ sáu sao? Đến cùng là cái gì?
- Lớp phong ấn thứ sáu, trong sách cổ không ghi rõ ràng, thế nhưng có nhắc tới vài loại khả năng. Có người nói là một cái long mạch thuộc tính thần bí được vùi lấp ở trung tâm ngũ quốc, cũng có người nói là cần loại bỏ một loại cấm chế nào đó mới tìm được một lớp phong ấn cuối cùng, còn có loại thuyết pháp rất khôi hài, quên đi, chuyện này cũng không cần phải nói nữa.
- Không nói nữa em gái ngươi, mau nói.
Từ Khuyết lúc này giơ nắm đấm lên, uy hiếp nói.
Husky khẩn vội đáp:
- Có người nói sau khi năm long mạch bị phá, đi tới địa phương cao nhất của Ngũ Hành Sơn, kéo xuống một tấm phù là được rồi. Ngươi nói có buồn cười hay không? Nào có chuyện đơn giản như vậy. Theo ta thấy, hai loại thuyết pháp phía trước khá đáng tin hơn.
- Tin em gái ngươi. Ngươi câm miệng cho ta.
Từ Khuyết trừng Husky một cái, để nó đừng nói lung tung.
Đồng thời, trong lòng của Từ Khuyết cũng ngơ ngác một trận.
Dưới cái nhìn của hắn, loại thuyết pháp cuối cùng của Husky mới là đáng tin nhất.
Bởi vì ở trong thần thoại, Đại Thánh gia chính là sau khi được Đường Tam Tạng kéo xuống phù lục, mới triệt để thoát vây từ bên trong Ngũ Chỉ Sơn.
Tuy rằng có rất nhiều phiên bản, nhưng Từ Khuyết cho rằng sự tình không trùng hợp như vậy, nói không chừng người bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn, đúng là vị Đại Thánh gia kia.
Chuyện này thật sự quá đáng sợ rồi.
- Được rồi, bản thần tôn đều đã nói xong, muốn đi ngủ, ngươi đi ra ngoài đi.
Husky ngáp một cái, muốn đuổi Từ Khuyết đi.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, không nói hai lời đi lên liền nhấc Husky lên, một phát ném ra bên ngoài phòng.
- A, tiểu tử, ngươi làm gì thế?
- Buông tay, đau quá!
- A...
Lúc này Husky giả vờ giả vịt hét lớn, làm dáng muốn xông lại vào gian phòng.
- Ầm!
Nhưng mà Từ Khuyết trong nháy mắt liền đóng cửa phòng lại, không để ý tới Husky đang la to bên ngoài, xoay người đi tới trước giường, ngồi suy nghĩ.
Một lát sau, hắn đăm chiêu không có kết quả, nhưng đột nhiên khóe miệng giương lên, thấp giọng tự nói một câu:
- Ngũ Hành Sơn, thật là một cái thế giới thú vị.
...
Bóng đêm dần bao trùm thế giới, Từ Khuyết cũng không ngủ, bắt đầu gọi hệ thống ra, làm chút chuẩn bị vì cuộc chiến công thành sau khi trời sáng.
Dù sao bây giờ hắn đã giàu nứt đố đổ vách, hơn bốn vạn điểm Trang Bức, không đem ra tiếp tục Trang Bức sao có thể được đây? Huống hồ lần trang bức này còn có thể sẽ ghẹo được em gái.
- A, vật này được.
- A, cái này cũng không tệ.
- Ôi trời, cái này quá tuyệt, trong vòng năm ngày chiếm lại Thủy Nguyên Quốc, còn không dễ giống như chơi trò chơi à?
Rất nhanh, Từ Khuyết mạnh mẽ tiêu xài một phen, mua ra không ít đồ vật, chuẩn bị cẩn thận cho chiến tranh.
"Kẹt kẹt!"
Sắc trời dần sáng, Từ Khuyết từ trong phòng đẩy cửa bước ra.
Husky đang nằm ngủ ở cửa, Từ Khuyết không thèm nhìn, một chân liền từ trên người nó giẫm đi qua.
"Gào!"
Husky lúc này thức tỉnh, đang muốn chửi ầm lên, kết quả vừa nhìn là Từ Khuyết, lập tức liền im lặng, con ngươi xoay chuyển một cái, cũng mau mau đi theo.
Mà lúc này, 3000 tinh nhuệ Tuyết Thành quân đã chờ đợi ở cửa thành.
Anh tư bộc phát, khí thế bàng bạc, hoàn toàn chính là một nhánh đội ngũ tinh khí thần đều rất tốt, hiển nhiên năng lực luyện binh của Tư Đồ Hải Đường không tầm thường.
Hơn nữa lần này còn là Từ Khuyết mang đội, tự tin bọn họ càng là tăng mạnh, muốn đi ra ngoài uy phong một chút.
Đồng thời Tư Đồ Hải Đường cũng ở đây, mang theo không ít người, muốn vì bọn Từ Khuyết làm một bữa tiệc tiễn biệt.
Thấy Từ Khuyết cùng Husky đi ra, mọi người đều đứng thẳng tắp, chú ý hành lễ.
Tư Đồ Hải Đường cũng hướng Từ Khuyết khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn là hết thảy đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ có 3000 binh mã, không có lương thảo, không có trang bị tinh xảo, cũng không có linh đan dược thảo, hết thảy đều là đơn giản như thế.
Bởi vì Tư Đồ Hải Đường biết, Từ Khuyết không thể ở trong vòng một ngày đánh hạ được một tòa thành trì, nàng nhìn ra thực lực của Từ Khuyết mạnh mẽ, nhưng không có quá nhiều kinh nghiệm giết địch công thành, muốn cho hắn đi đá thiết bản một lần.
Chỉ có trải qua một chút thất bại, mới sẽ có trưởng thành và có nhận thức lớn hơn.
Nhưng Từ Khuyết lại không để ý chút nào.
Không muốn lương thảo không muốn đan dược, đó đều là hắn nói ra.
Bởi vì những thứ đó, hắn căn bản không thiếu, nếu lại mang tới, hiển nhiên liền dư thừa, hơn nữa còn lãng phí thể lực.
- Được rồi, nếu mọi người đã đông đủ, như vậy cùng theo bản quân sư lên đường đi. Nhưng trước đó, ta có chuyện muốn nói rõ ràng với các ngươi, nếu như chúng ta trong vòng một ngày, không cách nào công tới toà thành tiếp theo, phải về Tuyết Thành, đây là chuyện ta đã đáp ứng Hải Đường tướng quân, chúng ta nhất định phải tuân thủ hứa hẹn, hiểu chưa?
- Đã hiểu!
3000 tinh nhuệ Tuyết Thành quân cùng kêu lên.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trong vòng một ngày đánh xong một toà thành? Chuyện này căn bản là chuyện không thể.
Lần này đi ra ngoài, chính là muốn đi đùa uy phong, dù sao sau khi cưỡi truyền tống trận chạy tới chỗ kia, cũng phải dựng trại đóng quân, thời gian một ngày cũng sẽ không còn thừa nhiều lắm, đến lúc đó nhiều lắm chính là cùng đối phương tùy ý đánh một trận ngắn ngủi nóng người là có thể trở về, không chỉ không có nguy hiểm, còn có thể theo Gia Cát thiếu hiệp giết địch, rất vui vẻ nha.
...
Nhưng mà, lúc đám người bọn họ mênh mông cuồn cuộn bước lên truyền tống trận, sau khi bị truyền tống đến một toà thành trì gần nhất, mọi người liền há hốc mồm.
Bởi vì Từ Khuyết căn bản không có ý định dựng trại đóng quân, cũng không có ý định quan sát tình hình thành trì phe địch, liền mang theo đội ngũ, quang minh chính đại, khí thế mãnh liệt đi xuống núi, nhanh chóng hướng thành trì phóng đi, trong miệng còn hô to:
- Giết!
Trong khoảnh khắc, 3000 Tuyết Thành quân tinh nhuệ đều lờ mờ ngơ ngác.
Đại ca, ngươi đang làm gì vậy?
Đánh trận không phải là như vậy mà.
Ngươi làm sao không giống với người bình thường vậy?