Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 413: Ta Bội Phục Dũng Khí Của Các Ngươi

Chương 413: Ta Bội Phục Dũng Khí Của Các Ngươi
Từ Khuyết thông qua loa phát thanh phóng to khuếch tán âm thanh, trong nháy mắt vang vọng hơn một nửa Bích Thủy Thành.
Lập tức, tất cả mọi người trong thành đều choáng váng.
Bích Thủy Thành bị vây quanh?
Còn muốn mang theo tất cả nữ nhân cùng thiên tài địa bảo đi ra ngoài đầu hàng?
CMN, đây là gặp phải giặc cướp đến đánh cướp sao?
Ban ngày ban mặt, lại dám đến Bích Thủy Thành, một trong thập đại thành của Thủy Nguyên Quốc đánh cướp, đây không phải là đến tìm cái chết sao?
Trong lúc nhất thời, tướng sĩ Bích Thủy Thành đều vui phát hỏng rồi.
- Ha ha, thời buổi này còn có giặc cướp ngu như thế, lại dám đến cướp Bích Thủy Thành.
- Ngươi xem thiếu niên kia làm ra những vật ly kỳ cổ quái gì thế, một điểm sóng linh khí đều không có, lại còn nguỵ trang đến mức như thế.
- Đơn giản chính là chút pháp khí nhìn thì hầm hố nhưng không dùng được mà thôi.
- Báo, thành chủ đại nhân vừa mới hạ lệnh, để mấy vị thiên hộ đại nhân tự mình mang binh ra khỏi thành, giết sạch không cần để lại người sống.
- Cung thủ cũng đều chuẩn bị một chút, một khi bọn họ tiến vào tầm bắn, liền trực tiếp giết chết.
...
Trong nháy mắt, Bích Thủy Thành bắt đầu điều động binh mã, chuẩn bị ra khỏi thành nghênh chiến.
Lông mày của Từ Khuyết cũng giương lên, khóe miệng hơi nhếch lên, truyền âm với binh sĩ Tuyết Thành điều khiển máy bay trực thăng cùng xe tăng nói:
- Ở tại chỗ đừng nhúc nhích, đừng tới gần quá, chờ bọn chúng vừa ra tới, xem thủ thế của ta rồi bắt đầu bắn!
- Tuân lệnh!
- Khà khà, đám cặn bã Bích Thủy Thành này, bên trong hai canh giờ không công phá được bọn chúng, ta liền không phải họ Gia Cát!
...
Mà lúc này, ở bên trong Tuyết Thành cách xa nơi đây.
Tư Đồ Hải Đường đang ngồi ở trong phủ thành chủ, sắc mặt nghiêm nghị, suy nghĩ.
Ông lão mặc áo trắng, cũng chính là nhị thúc của Tư Đồ Hải Đường, cất bước đi vào.
- Hải Đường, sao mặt mày ủ rũ thế? Là đang lo lắng Gia Cát thiếu hiệp sẽ thất bại sao?
- Ta là lo lắng hắn công không được Bích Thủy Thành, lại mạnh mẽ tấn công, lấy thực lực của Gia Cát thiếu hiệp, bảo vệ an nguy tự thân khẳng định là không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ sẽ hi sinh 3000 binh mã kia uổng phí. Trước đây là ta cân nhắc không chu đáo, chỉ muốn để cho Gia Cát thiếu hiệp trải qua một hồi thất bại đả kích, hiện tại mới hiểu ra, haizz!
Tư Đồ Hải Đường lắc lắc đầu, thở dài.
Ông lão mặc áo trắng cũng im lặng một hồi, mới nói ra:
- Nếu không ta phái người đi trợ giúp bọn họ? Hoặc là khuyên bọn họ về trước đã?
- Uh, phái người đi xem xem, nếu là tình huống không đúng, liền bảo bọn họ về trước đã.
...
Cùng lúc đó, Bích Thủy Thành.
Binh mã trong thành đang cấp tốc tập hợp, Từ Khuyết ngoài thành cầm loa phóng thanh kêu gào không ngừng.
- 10 giây đã qua, có phải là không đầu hàng hay không?
- Không đầu hàng cũng mau đi ra đánh một trận đi.
- Đừng lãng phí thời gian có được không? Hành trình ngày hôm nay của ta rất vội đó.
- Đánh xong Bích Thủy Thành các ngươi, còn phải chạy đi công phá Vân La Thành đây! Nếu như thời gian còn kịp, còn có thể lấy Tham Hải Thành về, tranh thủ kiếm cái mũ ảo thuật.
Lời này của Từ Khuyết vừa nói ra, người cả ở trong ngoài thành đều sững sờ.
Đánh xong Bích Thủy Thành, còn muốn chạy đi đánh hạ Vân La Thành? Thậm chí còn đánh luôn Tham Hải Thành? Tất cả đều là thập đại thành trì đó.
Đại ca, tâm này của ngươi không khỏi cũng lớn quá rồi đó?
Trong vòng một ngày muốn đánh ba toà thành trì, ngươi sao không nói ngươi là thượng đế đi? Loại tồn tại mà một tay liền có thể diệt một quốc gia.
"Ầm!"
Lúc này, một luồng khí thế bàng bạc, cuối cùng từ bên trong Bích Thủy Thành tuôn ra.
Mấy ngàn tên kỵ quân đột nhiên từ trong cửa thành vọt ra, móng ngựa giẫm xuống đất, bụi bặm tung bay, uy phong lẫm lẫm.
Cầm đầu là vài tên thiên hộ đại tướng, tu vi đều là tồn tại Nguyên Anh kỳ viên mãn, tương đương với Từ Khuyết.
Nhưng bọn họ từ trên nhân số, đã xa xa vượt qua Từ Khuyết bên này.
Bởi vì hiện tại ở trên chiến trường, ngoại trừ mười chiếc xe tăng cùng 10 chiếc máy bay trực thăng, liền chỉ còn lại một mình Từ Khuyết và hơn hai ngàn người còn đang thay quần áo.
- Thằng ranh ngu ngốc, nói khoác không biết ngượng, dám đến tấn công Bích Thủy Thành, ngày hôm nay lão tử liền để ngươi biết cái gì gọi là không biết trời cao đất rộng!
Vài tên Thiên hộ lên tiếng cười lớn, cưỡi chiến mã, suất lĩnh mấy ngàn kỵ quân, hướng Từ Khuyết lao tới.
Song khi bọn họ chạy được một nửa đường, Từ Khuyết đột nhiên vung tay lên, lớn tiếng quát:
- Nổ súng, hướng về trên người bọn họ bắn!
"Cộc cộc cộc cộc đát..."
Lập tức, máy bay trực thăng vũ trang trên không trung lập tức vang lên một trận tiếng súng máy dày đặc.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Mười chiếc xe tăng cũng cùng nhau nã đạn, vô tình oanh tạc hướng mấy ngàn kỵ quân.
Nhưng mà, động tĩnh to lớn hơn nữa, những viên đạn này cùng lửa đạn, cũng không cách nào tạo thành tổn thương gì với những kỵ quân kia.
Dù sao bọn họ đều là tu sĩ, cơ bản đều là đội ngũ do Kết Đan kỳ cùng Kim Đan kỳ tạo thành, thực lực bất phàm.
Đối mặt với viên đạn cùng đạn pháo dày đặc như mưa, bọn họ đều bấm ra pháp quyết hộ thân, chặn lại dễ như ăn cháo.
- Ha ha, còn tưởng rằng là pháp khí gì kinh khủng lắm, thì ra cũng chỉ có chút uy lực như thế. Thực sự là rác rưởi!
Một tên thiên hộ đại tướng đột nhiên cười to lên.
Tiếp đó, đám thiên hộ đại tướng còn lại, cùng mấy ngàn kỵ quân, cũng đều ồn ào cười to, tựa hồ xưa nay chưa từng thấy qua pháp khí yếu như thế.
"Vèo!"
Lúc này, một đạo bóng hình đột nhiên tới rồi, lẻn đến bên cạnh Từ Khuyết, dĩ nhiên là Husky đi đưa xong nhóm thuốc nổ đầu tiên trở về.
Nó cũng nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nghi ngờ nói:
- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy? Vật này căn bản không làm bị thương được những người kia.
- Ngươi biết cái gì, Chân Nguyên lực của bọn họ là có hạn, ta không tin bọn họ vẫn có thể kéo dài thi triển phòng ngự pháp quyết, chờ đến lúc Chân Nguyên của bọn hắn tiêu hao hết, chính là lúc bọn họ phải khóc rồi.
Từ Khuyết hừ lạnh nói.
Dù sao hắn giết địch chủ yếu vẫn là dựa vào thần uy pháo, nhưng số lượng của thần uy pháo có hạn, nếu như đối phương lập tức tràn ra 50 ngàn binh mã, 10 khẩu thần uy pháo kia cùng nhau nổ cũng giết không xuể.
Huống hồ Từ Khuyết cũng không có thời gian, vì thế phải phân cách chiến trường, dùng các loại phương pháp đến liên luỵ đối phương, nhiều pháo cùng nã, chỉ cần có hiệu quả, hắn căn bản không quan tâm quá trình.
- Ý tứ gì? Lẽ nào những máy bay trực thăng cùng xe tăng gì đó kia của ngươi không cần tiêu hao Chân Nguyên?
Husky trợn to hai mắt hỏi.
- Phí lời, khẳng định không cần! Mấu chốt nhất chính là viên đạn cùng đạn pháo đều là vô hạn, khà khà.
Từ Khuyết tiện hề hề nở nụ cười.
Trong mắt Husky lập tức liền hừng hực, không nói nhảm nữa, tiếp tục ra sức vận chuyển thuốc nổ, nhanh chóng từ một góc nhằm phía Bích Thủy Thành mà đi.
Con hàng này những chuyện khác thì không được, công phu đào lỗ chó tuyệt đối là hạng nhất, qua lại chuyển mấy lần, nhưng lại không có ai phát hiện nó.
Mà mấy ngàn kỵ quân kia cũng không nhìn công kích của viên đạn cùng đạn pháo, dùng phòng ngự pháp quyết, nhanh chóng hướng Từ Khuyết cùng xe tăng bên này đi tới.
...
Đúng lúc này, còn lại hơn hai ngàn tên Tuyết Thành quân rốt cục đổi xong trang phục sặc sỡ đi tới.
Tất cả mọi người đều đeo kính đen, nhìn qua còn rất có cảm giác bộ đội đặc chủng hiện đại.
Bọn họ trình diện, cũng vừa hay nhìn thấy tình cảnh máy bay trực thăng cùng xe tăng đang oanh kích, sắc mặt đều không khỏi biến đổi.
- Gia Cát thiếu hiệp, những loại công kích này, đối với bọn họ tựa hồ không có tác dụng gì mà.
Mặt của Nhị Doanh Trưởng rất lo lắng nói.
- Ngươi biết cái gì, quên đi, không cùng ngươi nói nhảm nữa, toàn thể có mặt chưa, hướng về bên phải nhìn, đúng, đều nhìn sang, xem kỹ, bây giờ ta sẽ dạy các ngươi làm sao khởi động thần uy pháo.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp đứng ở phía sau một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, nhét vào một khối Linh Thạch, đồng thời bắt đầu bắt pháp ấn.
Tất cả mọi người hơi cảm thấy lúng túng nhìn, trong lòng đều không có chờ mong gì.
Những xe tăng cùng máy bay trực thăng gì đó kia nhìn qua rất lợi hại nhưng không hề có uy lực gì, cái khẩu pháo đen thùi lùi này, có thể có tác dụng gì chứ?
Đồng thời, đám kỵ quân kia cũng đang tới rồi, nhìn thấy Từ Khuyết muốn sử dụng pháo, lập tức lại ầm ầm cười to.
- Ha ha, các ngươi mau nhìn, tiểu tử kia đổi pháo rồi.
- Giờ đều là niên đại nào rồi, lại dùng pháo bắn?
- Tiểu tử này sẽ không phải là đầu hỏng rồi chứ? Người tu tiên đại chiến, dùng pháo của phàm nhân?
- Đúng là không có kiến thức, ngu xuẩn!
...
Đối mặt với từng tiếng trào phúng chói tai, mặt Tuyết Thành quân đều đen, tỏ vẻ phẫn nộ, dù sao Từ Khuyết bây giờ xem như là chủ tướng của bọn họ, sỉ nhục Từ Khuyết, giống như là đang làm nhục bọn họ.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại không thèm để ý đến, nhanh chóng bắt pháp ấn.
"Vèo "
Đột nhiên, mười ngón tay của hắn bỗng nhiên dừng lại, một đạo pháp ấn cuối cùng đã đánh xong, song chưởng đột nhiên hóa thành ánh vàng óng ánh, bỗng nhiên liền hướng phía trên thần uy pháo vỗ tới.
"Ầm!"
Bên trong tiếng vang trầm lanh lảnh, thần uy pháo đột nhiên hừng hực, phù văn càng óng ánh.
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo, con ngươi dán mắt vào đám kỵ quân kia, giễu giễu nói:
- Ta bội phục dũng khí của các ngươi, chạy nhanh đi tìm cái chết như thế. Vậy ta cũng thỏa mãn cho các ngươi.
Vừa dứt lời, ánh vàng trên thần uy pháo trong nháy mắt phóng to, cực kỳ óng ánh chói mắt, hóa thành một chùm sáng màu vàng óng to lớn, mang theo khí tức cuồng bạo khủng bố, bỗng nhiên nhằm phía đám kỵ quân Bích Thủy Thành kia!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất