Chương 414: Chuẩn Bị Nã Pháo
"Ầm!"
Chùm sáng màu vàng óng to lớn từ nòng thần uy pháo bắn ra, đột nhiên soi sáng óng ánh toàn bộ chiến trường, nương theo một luồng khí thế cuồng bạo, trong nháy mắt bao trùm cả một vùng.
Mấy ngàn tên kỵ quân trước sau lao tới, nhưng ở bên trong chùm sáng óng ánh chói mắt này, bất kể là bọn họ hay là chiến mã dưới thân đều đồng thời nhắm lại hai con mắt, tùy ý để chùm sáng lấy tốc độ đáng sợ từ bên trong đám người bọn họ xuyên qua.
Tất cả mọi người cả người đều tóc gáy dựng lên, tê cả da đầu, giống như gặp thoáng qua tử thần.
Mà 3000 tên Tuyết Thành quân lúc này lại há to miệng, trợn mắt ngoác mồm.
Bọn họ đều mang kính râm, hoàn toàn thu hết tình cảnh này vào trong đáy mắt, bọ thấy rõ ràng, đám kỵ quân bị chùm sáng bắn trúng kia, toàn bộ đều biến mất rồi, ở bên trong lực trùng kích đáng sợ, trực tiếp bị biến thành tro bụi.
Uy lực chùm sáng hủy diệt này quá khủng khiếp, dường như mọi thứ trên thế gian này ở trước mặt nó chỉ yếu ớt như một tờ giấy mỏng, những nơi nó đi qua, ngay cả ngọn cỏ cũng bị biến thành tro bụi.
Đầu của 3000 Tuyết Thành quân hầu như trống rỗng, uy lực của Thần Uy Sung Năng Pháo, thực sự vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Hoàn toàn không phải những máy bay trực thăng và xe tăng kia có thể so sánh.
...
Rất nhanh, chùm sáng từ từ mờ đi.
Mấy ngàn kỵ quân kia đều mở mắt ra, sau khi nhìn thấy thân thể mình lông tóc không tổn hại, đang chuẩn bị cười to.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ triệt để cứng lại tại chỗ.
Nguyên bản lao tới năm ngàn kỵ quân, lúc này đã thiếu hơn một nửa, kỵ quân vốn nên tụ tập thành đoàn xung phong, giờ đây bên cạnh để trống một mảnh đất lớn.
Người đâu?
Đều đi đâu rồi?
Lẽ nào vừa rồi trong hỗn loạn đi lạc đội hình?
Lập tức, không tới ba ngàn kỵ quân còn lại đều tỏ vẻ hoang mang, nhìn xung quanh.
Nhưng vừa nhìn xung quanh, bọn họ liền kinh ngạc cả lên.
- Mấy vị thiên hộ đại nhân đâu?
- Xảy ra chuyện gì? Mấy vị thiên hộ đại nhân làm sao cũng không thấy?
- Bọn họ vừa rồi còn ở đây mà.
- Chẳng lẽ đi lạc đội hình chính là chúng ta?
Lập tức, không tới ba ngàn kỵ quân này loạn tung lên, từ lâu đã ngừng xung phong.
Mà 3000 Tuyết Thành quân bên phía Từ Khuyết cũng tỏ vẻ vẻ cổ quái.
Bọn họ thấy rất rõ ràng, mấy tên thiên hộ đại tướng kia đã sớm biến thành tro bụi cùng hơn hai ngàn tên kỵ quân khác.
Thần Uy Sung Năng Pháo phát huy ra uy lực, hoàn toàn để bọn họ không tưởng tượng nổi.
- Đừng tìm nữa, những tên cặn bã kia đều đã chết rồi, các ngươi mau gọi ra mọi người đi, nghe nói các ngươi có 50 ngàn binh mã mà, toàn bộ gọi ra, đừng lãng phí thời gian nữa!
Lúc này, Từ Khuyết cầm loa phóng thanh, tỏ vẻ không kiên nhẫn hô.
Đám kỵ quân lập tức sửng sốt.
Đều chết rồi?
Thiên hộ đại nhân và những người khác, đều chết hết rồi?
Làm sao có khả năng?
Bọn họ đều không muốn tin tưởng loại sự thực hoang đường này.
- Trở về, trở về!
- Lui lại, nhanh!
Nhưng vào lúc này, ở Bích Thủy Thành truyền đến từng trận tiếng la hét.
Đám kỵ quân quay đầu nhìn lại, lúc này trên tường thành đã loạn thành một đống, những người kia cách khá xa nhưng cũng nhìn thấy một màn đáng sợ vừa nãy, giờ khắc này đều sắp bị doạ điên rồi.
Một pháo diệt sát hơn ngàn người, đây là muốn nghịch thiên rồi, liền thiên hộ đại tướng Nguyên Anh kỳ viên mãn đều không thể tránh né, trận chiến này còn đánh như thế nào nữa? Nhất định phải thu binh thủ thành mới được.
- Lui lại!
Đám kỵ quân lúc này cũng ý thức được là đại sự không đúng, bọn họ đều giật cương ngựa muốn quay đầu trở về thành.
Từ Khuyết lập tức liền không vui, đến đều đến rồi, há có thể tha các ngươi rời đi?
- Chạy cái gì chạy? Ta cho các ngươi trở lại sao? Ai dám cử động nữa, lão tử lập tức nã pháo vào tên đó!
Từ Khuyết cầm loa phóng thanh quát.
Trong khoảnh khắc, đám kỵ quân không tới ba ngàn người kia lập tức biến sắc, mạnh mẽ ngừng lại, bị Từ Khuyết doạ đến sắc mặt từ từ trắng xám.
Mà 3000 Tuyết Thành quân phía sau Từ Khuyết kia, chân mày lập tức vẩy một cái, thân thể cũng không khỏi đứng thẳng tắp lên.
Gia Cát thiếu hiệp quả là thô bạo!
Uy vũ thô bạo, quá thô bạo rồi!
Thử hỏi có tướng quân nào, dám mang theo 3000 binh mã, trực tiếp kêu gào 50 ngàn binh mã của đối phương đi ra hết không?
Còn dùng một câu nói quát cho mấy ngàn kỵ quân của đối phương không dám nhúc nhích?
Không có, chưa từng có, tuyệt đối là chưa từng có ai!
...
Trong lòng mọi người đều dâng lên một niềm tự hào, theo Gia Cát thiếu hiệp đánh trận, đúng là cmn thật sự là có mặt mũi.
- Thành chủ Bích Thủy Thành đâu? Rơi vào trong hố phân rồi à? Mau phái ra tất cả binh mã của các ngươi đi. Ta rất không có thời gian!
Từ Khuyết hô lớn, vào lúc này hắn thật là cuống lên, muốn trước lúc thời gian cho thuê máy bay trực thăng cùng xe tăng kết thúc, tận lực đánh thêm hai toà thành trì.
Nhưng lời này sau khi Tuyết Thành quân nghe được, liền đã biến thành Gia Cát thiếu hiệp thật mãnh, kỹ xảo gọi chiến này thật là lợi hại.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 420 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 450 điểm Trang Bức!
...
Từ lúc Từ Khuyết bắn ra Thần Uy Sung Năng Pháo trở đi, âm thanh thông báo của hệ thống liền vẫn không ngừng vang lên trong đầu của hắn, vào lúc này cũng còn đang kéo dài tiếp.
Cùng lúc đó, bên trong Bích Thủy Thành.
Phủ thành chủ cũng hỗn loạn tưng bừng, lục tục đều có hộ vệ chạy tới báo cáo tình hình trận chiến.
Lữ Văn Tài từ lúc vừa mới bắt đầu xem thường, đến lúc nghe xong Từ Khuyết kêu gào, lúc này đã tỏ vẻ âm trầm, đằng đằng sát khí.
- Đám rác rưởi các ngươi, chỉ là mấy ngàn người, thêm vào mấy khẩu pháo, liền sợ đến như vậy? Đừng quên chúng ta còn có 50 ngàn binh mã.
Lữ Văn Tài vừa gầm hét, vừa mặc vào khôi giáp.
- Người đâu, cấp tốc điều động 50 ngàn đại quân trong thành, liền để tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là binh lực hùng hậu! Bổn thành chủ sẽ đích thân đốc chiến!
- Tuân lệnh!
Hộ vệ lập tức lĩnh mệnh, vội vã đuổi trở lại.
Một lát sau, bách tính bên trong Bích Thủy Thành đều trốn cách xa tường thành, 50 ngàn binh mã ngoại trừ hơn năm ngàn kỵ quân kia, còn sót lại hơn bốn vạn người, đang tụ hội ở phía sau tường thành.
Đồng thời, trên tường thành cũng che kín cung thủ, hoàn toàn bộ dáng chuẩn bị toàn lực nghênh chiến.
Lữ Văn Tài đứng trên tường thành quan sát một lát liền hạ lệnh:
- Tất cả thiên hộ tướng lĩnh nghe lệnh, mang người của các ngươi tới, chia làm các tiểu đội, tiến công thẳng vào đối phương. Pháo của bọn họ chỉ có thể công kích một phương hướng, chỉ cần không đứng chung một chỗ liền không cần kiêng kỵ!
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
Lập tức, hơn ba mươi tên thiên hộ đại tướng đều cưỡi chiến mã, lĩnh binh ra khỏi thành.
Bọn họ hóa thành ba mươi mấy tiểu đội, mỗi một đội đều có một ngàn người trở lên, tổng cộng là hơn ba vạn binh mã, cùng nhau ra khỏi thành, từ phương hướng khác nhau, hướng Từ Khuyết bên này khởi xướng xung phong.
Thanh thế cực kỳ cuồn cuộn, giống như quân lính trên trời giáng xuống.
- Tiểu tử, thế nào rồi? Vừa rồi bản thần tôn ở trong thành nghe được một tiếng vang thật lớn đó?
Lúc này, Husky đã vận chuyển mấy tấn thuốc nổ vào thành trở lại, đang tò mò hỏi.
Từ Khuyết đang lúc an bài kế hoạch tác chiến, căn bản không có công phu quan tâm Husky, khoát tay áo nói:
- Ngươi mau đem thuốc nổ đi vào, sau đó tận diệt bọn họ! Lúc nữa liền cho ngươi lái xe tăng.
- Được! Bản thần tôn rất thưởng thức điểm này của ngươi.
Husky lại lập tức được bơm thuốc tăng lực, vác thuốc nổ lên hướng về Bích Thủy Thành chạy.
Con ngươi của Từ Khuyết cũng quét về phía chiến trường, nhìn hơn ba vạn đại quân chia làm hơn ba mươi tiểu đội vọt tới, khóe miệng cũng nhếch lên một vệt ý cười.
- Đã sớm đoán được các ngươi sẽ như vậy! Đội xe tăng, mau mau nổ súng cho ta, đội trực thăng, dùng súng máy quét xuống, tiêu tốn sạch Chân Nguyên của bọn họ!
- Pháo binh cũng có thể nổ súng, bắn thẳng vào bọn chúng!
- Thần Uy Sung Năng Pháo cũng chuẩn bị, phương hướng điều chỉnh tốt một chút, một pháo giết một ngàn người là được.
Tuyết Thành quân tỏ vẻ hưng phấn, hét lớn:
- Tuân lệnh!
Sau đó, trên chiến trường trong nháy mắt hỗn loạn tưng bừng.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm ầm ——!"
Đủ loại hỏa lực như mưa tầm tã che ngợp bầu trời trút xuống, cho dù là hơn ba vạn binh mã của Bích Thủy Thành phân tán ra, cũng bị những viên đạn cùng đạn pháo kia đánh cho vô cùng chật vật, chỉ có thể dựa vào pháp quyết phòng ngự cứng rắn chống đỡ.
Nhưng cứ như vậy, tốc độ bọn họ xung phong lập tức giảm mạnh.
Vào lúc này, một quả hoả tiễn từ trên trời giáng xuống, lực trùng kích khủng bố, lập tức đánh bay không ít người.
Tuy không chịu thương thế nghiêm trọng gì, tuy nhiên vẫn đánh đội hình bọn họ ngổn ngang.
"Ầm!"
Tiếp theo đó, chính là thứ làm người nghe tiếng đã sợ mất mật, chùm sáng của thần uy pháo vào sân!
Nơi chùm sáng chiếu đến, không còn một ngọn cỏ, sinh linh cảnh giới Nguyên Anh kỳ trở xuống đều biến thành tro bụi.
...
Lữ Văn Tài đứng trên tường thành đốc chiến, nhìn thấy nhân mã phe mình liên miên ngã xuống, mất mạng bên trong chùm sáng của thần uy pháo, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Lúc này vừa mới khai chiến, hai quân còn chưa cận chiến chém giết, phía bên mình liền bị đánh chết hơn vạn người, tiếp tục như vậy, còn đánh như thế nào?
Nghĩ tới đây, Lữ Văn Tài không lại khinh địch nữa, trầm giọng quát lên:
- Truyền lệnh xuống, trước tiên gõ chiêng thu binh! Mở ra hộ thành đại trận, bổn thành chủ tự mình triển khai pháp khí tiêu diệt đại pháo của những tên kia.
- Tuân lệnh!
Một gã hộ vệ lĩnh mệnh, lập tức chạy hướng về một nơi trên tường thành, gõ vang lên một cái chiêng thanh đồng.
"Đương! Đương! Đương!"
Chiêng thanh đồng lập tức phát sinh từng trận tiếng rung lanh lảnh, vang vọng tứ phương.
- Thành chủ ra lệnh thu quân, mọi người mau lùi lại!
Binh mã trên chiến trường nghe được tiếng chiêng thu quan, lập tức thay đổi phương hướng, chen chúc thối lui về cửa thành.
- Gia Cát tướng quân, bọn họ đã lui lại, chúng ta mau thừa thắng truy kích.
Nhị Doanh Trưởng vừa thấy tình hình này, tỏ vẻ hưng phấn nói.
Từ Khuyết lập tức nâng bàn tay khẽ nhấc, cười lạnh nói:
- Còn truy cái gì à? Thuốc nổ đã thu xếp gần đủ rồi, chờ bọn chúng đi vào, vừa vặn tận diệt! Đến, mọi người mau chuyển nòng pháo nhắm ngay tường thành, chờ tường thành sụp đổ, lập tức nã pháo!