Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 417: Bọn Họ Vô Địch!

Chương 417: Bọn Họ Vô Địch!
Xét một cái phủ thành chủ cần thời gian bao lâu?
3000 Tuyết Thành quân phân tích ra một đáp án hoàn mỹ, chỉ cần mấy hơi thở liền có thể kết thúc.
Từ Khuyết buông lời cho bọn họ, đồ vật trong phủ thành chủ cứ việc lấy, chỉ cần không hại người, không đưa tới hỗn loạn, vậy thì cứ lớn mật mà lấy.
Đương nhiên, kim chỉ là tuyệt đối không thể cầm, bởi vì đó là nguyên tắc, làm người phải coi trọng chữ tín.
Đã nói là không cầm một cây kim một sợi chỉ, ta liền kiên quyết không cầm.
Thế là, 3000 tên Tuyết Thành quân, trong nháy mắt liền cướp sạch sẽ phủ thành chủ.
Từ Khuyết vô cùng thỏa mãn, Tuyết Thành quân cũng vô cùng mừng rỡ, thu hoạch được không ít thứ tốt, nhưng chân chính thiên tài địa bảo quý trọng, lại đều đặt ở bên trong cái nhẫn trữ vật kia của Lữ Tài, Từ Khuyết yên tâm thoải mái nhận lấy, mang theo Tuyết Thành quân, liền mênh mông cuồn cuộn chạy tới truyền tống trận trung tâm của Bích Thủy Thành.
Giữa thập đại thành trì đều có truyền tống trận liên tiếp nhau, lui tới qua lại lẫn nhau.
Việc này đại đại thuận tiện cho Từ Khuyết, tiết kiệm không ít thời gian.
Khi hắn khởi động trận pháp, dẫn dắt 3000 Tuyết Thành quân rời đi, người ở Bích Thủy Thành lập tức thở phào một hơi dài, đồng thời cũng mặc niệm vì Vân La Thành.
Đội ngũ cùng tướng lĩnh đáng sợ như vậy, đi đến chỗ nào đều là một mối họa lớn.
Đúng như dự đoán, sau nửa canh giờ.
Bên ngoài Vân La Thành!
Từ Khuyết mang theo 3000 Tuyết Thành quân, liền chuyện đóng trại đều bớt đi, vừa đi ra khỏi truyền tống trận, liền phóng thẳng tới Vân La Thành.
Thậm chí không cần Từ Khuyết chỉ huy, mọi người đã có nhận thức chung bày ra hoả tiễn cùng Thần Uy Sung Năng Pháo, máy bay trực thăng cùng xe tăng cũng vây lại, tiếng la giết kinh thiên động địa, dọa sợ đám người tuần tra của Vân La Thành.
...
Cùng lúc đó, ở ngoài Bích Thủy Thành.
Husky từ bên trong phế tích bò đi ra, cả người không hư hại chút nào, trong miệng lời thô tục mắng không ngừng.
- Mẹ!
- Đậu mé!
- Tiểu tử, bản thần tôn liều mạng với ngươi!
- Đi ra cho ta!
Nó như một con chó điên, ở đầu đường trong Bích Thủy Thành chạy tán loạn, kết quả lại không hề phát hiện hình bóng Từ Khuyết ở đâu, bắt được một tên binh lính hỏi dò, mới biết Từ Khuyết đã đi tới Vân La Thành.
Điều này làm cho Husky tức giận, trực tiếp cướp sạch Linh Thạch của vài tên binh sĩ, tiến đến mở ra trận pháp, liền hướng Vân La Thành chạy đi.
Nhưng Husky chân trước vừa mới đi, chân sau đã có mấy bóng người từ xa xa bên ngoài thành lướt tới.
Một người trong đó mặc bạch y, chính là nhị thúc Tư Đồ Vũ của Tư Đồ Hải Đường.
Ông ta không yên lòng để cho vài tên binh sĩ đến đây, chỉ lo bọn họ không khuyên nổi Từ Khuyết, liền tự mình xuất phát tới đây, đồng thời còn để vài tên binh sĩ đều thay đổi thường phục, không dám bại lộ thân phận.
Nhưng vừa đến Bích Thủy Thành, mấy người liền há hốc mồm cả ra
Toàn bộ tường thành của Bích Thủy Thành đã trở thành phế tích, mà binh lính của Bích Thủy Thành đang bận rộn vận chuyển đá tảng, hiện trường không nhìn thấy hình bóng của bất kỳ một Tuyết Thành quân nào.
Lập tức, Tư Đồ Vũ hồi hộp trong lòng, có loại dự cảm không tốt.
- Nguy rồi, chẳng lẽ bọn họ đã chiến bại, bị Lữ Tài giết toàn bộ?
- Rất có thể! Sớm có nghe nói thủ đoạn của Lữ Tài này rất hung tàn, giết 3000 Tuyết Thành quân, khẳng định là điều chắc chắn.
- Không nhất định, có thể là Gia Cát thiếu hiệp lui lại rồi?
- Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta nhanh đi về bẩm báo cho Hải Đường tướng quân đi!
- Chờ đã.
Tư Đồ Vũ khoát tay áo một cái, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Chúng ta ăn mặc thường phục, bọn họ không nhận ra chúng ta, đi vào hỏi thăm trước một phen, lấy thực lực của Gia Cát thiếu hiệp, có thể bọn họ còn không bị giết, chỉ là bị nhốt lại thôi.
- Vũ lão nói không sai, trước tiên hỏi thăm một chút rồi tính.
Vài tên binh sĩ đều gật đầu, cất bước hướng về trong thành đi đến.
Tư Đồ Vũ cũng không dám quá mức lộ liễu, đoàn người làm bộ đi qua Bích Thủy Thành, trên mặt còn mang theo vẻ kinh ngạc, chậm rãi đi vào trong thành.
Trước mắt nhìn thấy một tên binh sĩ của Bích Thủy Thành, Tư Đồ Vũ lúc này đưa tay cản lại, khách khí nói:
- Vị binh gia này, chúng ta mới đến Bích Thủy Thành, nơi này là phát sinh chuyện gì ư? Tại sao lại ngổn ngang như vậy?
Người binh sĩ kia vừa nghe thấy thế, mặt lập tức liền buồn bã, khổ sở nói:
- Chúng ta vừa mới trải qua một hồi đại chiến, may là các ngươi tới chậm một bước, bằng không rất có thể sẽ bị ngộ thương. Những người kia quá ác rồi!
- A?
Tư Đồ Vũ cùng vài tên Tuyết Thành binh lập tức ngạc nhiên.
Có ý gì?
Những người kia quá ác? Là chỉ Gia Cát thiếu hiệp cùng 3000 Tuyết Thành quân sao?
Liền chút người đó, dù tàn nhẫn thì cũng có thể tàn nhẫn tới đâu? Bây giờ không phải liền bóng người đều không nhìn thấy sao?
Nhưng mà, binh sĩ kia lại tiếp tục nói ra:
- Các ngươi mau mau đi vào, đừng chậm trễ chúng ta sửa thành, Gia Cát tướng quân nói rồi, trong vòng năm ngày sửa không xong, trở về liền đem chúng ta treo trên tường thành búng tiểu jj! Haizz...
Binh sĩ kia tỏ vẻ đau thương thở dài, tiếp tục nâng đá tảng lên rời đi.
Bọn Tư Đồ Vũ lại trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, tỏ vẻ dại ra.
Gia Cát tướng quân? Binh lính Bích Thủy Thành, lại xưng hô Gia Cát thiếu hiệp là tướng quân?
Tại sao vậy?
Gia Cát thiếu hiệp không phải là đã thất bại sao?
Mấy người ngồi không yên, lúc này lại ngăn cản một tên binh lính khác, sau khi tỉ mỉ hỏi thăm một phen, mới triệt để hiểu rõ tình hình.
Sau đó, đầu mấy người trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu không thể phản ứng lại.
Lúc này mới bao nhiêu thời gian?
Một canh giờ?
Một canh giờ bọn họ liền lấy xuống Bích Thủy Thành? Còn dùng một chiêu kiếm giết chết Lữ Tài?
Hơn nữa còn đã đi... đi tấn công Vân La Thành?
Trời ơi!
Gia Cát thiếu hiệp đây là muốn lên trời rồi?
Hắn là làm như thế nào được? Chỉ mang theo chút binh lực đó, chỉ là 3000 Tuyết Thành quân, lại có thể uy mãnh như vậy?
Tư Đồ Vũ sửng sốt đến nngày, rốt cục tỉnh táo lại, vội hướng một tên binh lính bên người nói:
- Tiểu Ngô, ngươi mau trở lại Tuyết Thành, đem chuyện này bẩm báo cho Hải Đường, ta mang những người khác đi Vân La Thành nhìn một chút, lần này có thể sắp xuất hiện một vị thiên cổ danh tướng! Gia Cát thiếu hiệp quả thật là quá đặc biệt.
- Tuân lệnh!
Tiểu Ngô lập tức xoay người, lên truyền tống trận trở lại phục mệnh.
Tư Đồ Vũ thì lại mang những người còn lại, đi vào trung tâm Bích Thủy Thành, vội vội vàng vàng lên truyền tống trận, chạy tới Vân La Thành.
Nhưng vừa đến bên ngoài Vân La Thành, bọn họ lần nữa há hốc mồm.
Chỗ này cùng Bích Thủy Thành hầu như giống nhau như đúc, một mảnh tàn tạ, tường thành cũng đổ nát, đã biến thành một đống phế tích.
Hơn nữa bọn họ vẫn không nhìn thấy tung tích của Từ Khuyết và Tuyết Thành quân, trên tường thành chỉ còn người của Vân La Thành đang vận chuyển đá tảng, tựa hồ đang làm công tác trùng kiến.
- Vũ lão... Chuyện này... Chuyện này...
Một tên Tuyết Thành binh sĩ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, khó có thể tin nói, nhưng một câu đều không nói ra được.
Hiển nhiên, bọn họ đã đoán được kết quả.
Vân La Thành, đã bị đánh hạ!
Nhưng lúc này mới qua bao lâu?
Dựa theo người của Bích Thủy Thành từng nói, bọn họ cũng mới rời khỏi chưa tới một canh giờ.
Nói cách khác, bọn họ liền một canh giờ cũng không cần, liền đã đánh hạ Vân La Thành?
- Không được, chúng ta lại đi hỏi thăm.
Tư Đồ Vũ thực sự cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, vội mang người tới, đi vào Vân La Thành.
Kết quả binh lính của Vân La Thành vừa bị bọn họ hỏi, lập tức từng người nước mũi nước mắt từa lưa, đem Tuyết Thành quân miêu tả thành một nhánh quân ác ma đáng sợ, miêu tả Từ Khuyết thành một tên lãnh tụ ma vương.
Còn nói bọn họ là vô địch, bọn họ đến từ địa ngục, đồng thời đã giết hướng về Tham Hải Thành rồi.
Cuối cùng, vài tên binh lính Vân La Thành còn tỏ vẻ vẻ đồng tình, nhìn về phương xa, nói là muốn vì Tham Hải Thành ở phái xa kia mặc niệm một phút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất