Chương 416: Chúng Ta Không Lấy Một Cây Kim Cọng Chỉ
- Cái gì? Đây là...
Trong nháy mắt Lữ Văn Tài trợn to con mắt, con ngươi nhanh chóng co lại.
Chiêu kiếm này, gã hình như đã từng thấy, hình như đã từng nghe nói.
Sát Thần Nhất Kiếm trong truyền thuyết?
Xèo!
Không hề có điểm báo trước, lợi kiếm xuyên qua yết hầu Lữ Văn Tài!
Gã hầu như cũng không kịp làm ra chút phản ứng chút nào, thần thái trong con ngươi liền ảm đạm đi.
Một chiêu kiếm câu hồn, một chiêu kiếm đoạt mệnh!
Sát Thần Nhất Kiếm chính là phương pháp giết người thẳng thắn nhất, đây cũng là nguyên nhân mà vị lão sát thần kia có thể danh chấn tứ phương.
Một khi kiếm pháp siêu nhiên, coi như là tu sĩ cùng cấp, cũng chỉ một chiêu kiếm giết chết.
Nhưng Từ Khuyết lại không giống như thế, độ thuần thục của kiếm pháp của con hàng này là dựa vào hệ thống chồng chất lên, lại còn có thêm Kiếm Hội Kín bổ trợ, bất kể là uy lực hay là cảnh giới đều đã vượt qua lão sát thần.
Bây giờ muốn giết Lữ Văn Tài Anh Biến kỳ, quả thực là dễ như ăn cháo.
Trước đó hắn chờ thời gian lâu như vậy, chính là vì không cho Lữ Văn Tài lãng phí thời gian mở ra hộ thành trận pháp, chỉ cần đánh tan tường thành, cao thủ gì cũng đều vô dụng, tất cả đều sẽ bị hắn thuấn sát.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết cường giả Anh Biến kỳ, thu được một triệu kinh nghiệm cùng một cái nhẫn trữ vật!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 410 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 430 điểm Trang Bức!
...
Âm thanh thông báo của hệ thống liên tiếp vang lên.
Từ Khuyết một nhát chém xuống đầu của Lữ Văn Tài, thân hình nhảy lên một cái, nhảy hướng về phía không trung.
Ngay sau đó, hắn dồn khí đan điền, lớn tiếng quát lên:
- Lữ Văn Tài đã chết, các ngươi còn chưa đầu hàng sao?
Âm thanh trong nháy mắt vang vọng cả tòa Bích Thủy Thành.
Bạch!
Tất cả mọi người đều không khỏi sững người lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn tới.
Cái đầu của Lữ Văn Tài kia bị Từ Khuyết nắm ở trong tay, đầm đìa máu tươi, trên mặt còn duy trì biểu hiện chấn động trước khi chết.
Lập tức, binh lính bên trong Bích Thủy Thành đều ngơ ngác.
Lữ thành chủ chết rồi?
Làm sao có khả năng?
Tường thành vừa mới bị sụp đổ, gã thiếu niên này lại một chiêu kiếm liền giết chết Lữ thành chủ?
Hắn mới là Nguyên Anh kỳ tầng mười thôi mà. Làm sao có khả năng làm đến một bước này?
"Giết!"
Cùng lúc đó, 3000 Tuyết Thành quân ở bên ngoài thành cũng đã chạy tới.
Máy bay trực thăng, xe tăng, hoả tiễn, Thần Uy Sung Năng Pháo, toàn bộ nhắm ngay mấy vạn binh mã trong Bích Thủy Thành kia, mắt nhìn chằm chằm, khí thế ngập trời.
- Người đầu hàng không giết!
Từ Khuyết giơ đầu Lữ Văn Tài lên, lớn tiếng quát.
- Người đầu hàng không giết!
3000 Tuyết Thành quân cũng đều quát lên, tỏ vẻ hưng phấn, cực kỳ tự hào.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Bích Thủy Thành lấy xuống dễ như ăn cháo như vậy, quả thực là một kỳ tích.
Nhưng bọn họ cũng rõ ràng, tất cả những thứ này đều là công lao của Từ Khuyết, bày mưu nghĩ kế, kế công thành xuất thần nhập hóa, thêm vào những thần uy pháo này, đúng là một đường thuận buồm xuôi gió.
Mà mấy vạn binh mã bên trong Bích Thủy Thành, trong lòng lại run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Đến giờ phút này bọn họ mới rõ ràng, đội ngũ chỉ có ba ngàn người này, đến cùng là đáng sợ tới cỡ nào.
Mà người tạo nên một nhánh đội ngũ đáng sợ như thế, không nghi ngờ chút nào chính là tên thiếu niên Nguyên Anh kỳ kia.
Hắn quá mạnh mẽ, cường đại đến mức làm người ta phải nghẹt thở.
- Ta đầu hàng! Tướng quân tha mạng!
- Ta cũng đầu hàng!
- Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, Lữ thành chủ đã chết, chúng ta đồng ý quy hàng!
...
Trong nháy mắt, tướng sĩ Bích Thủy Thành đều bỏ lại pháp khí, lựa chọn đầu hàng.
Bản thân bọn họ chỉ là binh lính của Thủy Nguyên Quốc, chỉ có điều là Lữ Văn Tài nắm giữ binh phù lại phản bội Thủy Nguyên Quốc, bọn họ mới không thể không phản bội theo.
Bây giờ Lữ Văn Tài đã chết, Từ Khuyết cũng từ trong nhẫn chứa đồ của hắn lấy được binh phù, thuận lợi tiếp quản mấy vạn binh mã này.
- Ta chính là Gia Cát Lượng đến đây trợ giúp Thủy Hoàng điện hạ thu phục cổ thành, các ngươi đã lựa chọn đầu hàng, ta cũng không làm khó các ngươi. Thế nhưng các ngươi phải tu bổ tường thành lại, nếu ai dám lại phản bội, ta nhất định giết không tha!
Từ Khuyết đứng trên tường thành, trầm giọng nói.
- Tuân lệnh!
Binh lính của Bích Thủy Thành lập tức cúi đầu đáp lại.
Từ Khuyết thoả mãn gật đầu, ném đầu Lữ Văn Tài đi, xoay người nhìn về phía Tuyết Thành quân, lớn tiếng nói:
- Tuyết Thành quân ở đâu, theo bổn tướng quân tiếp tục lên đường, đi lấy Vân La Thành về!
Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
3000 Tuyết Thành quân kia nguyên bản còn cảm thấy đánh hạ Bích Thủy Thành đã phải trắng trợn chúc mừng một phen, không hề nghĩ rằng Từ Khuyết lại nói lời thật, còn muốn đi tấn công Vân La Thành.
Chuyện này...
Chuyện này...
Chuyện này quả thật là quá thô bạo rồi!
- Thề chết theo Gia Cát tướng quân, tấn công Vân La Thành!
Lập tức, Tuyết Thành quân sôi trào, chiến ý mười phần, nhiệt huyết bốc lên, hưng phấn hét lớn.
Mấy vạn binh mã Bích Thủy Thành suýt chút nữa bị dọa sợ.
Thiếu niên này thật quá là quáđáng sợ.
Đám Tuyết Thành quân này cũng điên theo luôn rồi.
Vân La Thành... Cũng sắp xong rồi!
...
- Rất tốt, nhưng trước đó, chúng ta đến làm một việc quan trọng. Có người liền hỏi thăm, chuyện gì so với công thành còn quan trọng hơn? Không sai, chính là xét nhà! Mọi người nhanh lên, hướng thẳng tới phủ thành chủ, nhưng không thể quấy rầy bách tính, người vi phạm dùng quân pháp xử trí, chém ngay tại chỗ không cần hỏi!
Từ Khuyết lớn tiếng nói.
Người ở Bích Thủy Thành vừa nghe thấy thế, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Đây thực sự là người mà Thủy Hoàng điện hạ phái tới sao? Tại sao lại giống như là giặc cướp thế?
Nhưng cũng được, cuối cùng cũng coi như là giặc cướp có lương tâm, chỉ xét phủ thành chủ, không quấy rầy bách tính, giặc cướp tốt như vậy ở thời đại này không nhiều.
Thế là, binh lính của Bích Thủy Thành trơ mắt nhìn Từ Khuyết dẫn người vọt vào phủ thành chủ.
Làm người phiền muộn nhất chính là, con hàng này cũng không mạnh mẽ phá tan phủ thành chủ, mà là rất lễ phép gõ cửa.
Nha hoàn cùng gia đinh trong phủ thành chủ, bao gồm cả tiểu thiếp dòng dõi của Lữ Văn Tài, lúc này đều đã bị dọa sợ, thậm chí cũng nghe được Từ Khuyết ở bên ngoài hô muốn xét nhà, lúc này làm sao có khả năng dám không mở cửa chứ?
- Gia Cát thiếu hiệp, chúng ta trực tiếp phá cửa mà vào chứ?
Nhị Doanh Trưởng lúc này tiến tới gần, đề nghị.
Từ Khuyết lập tức nghiêm mặt, lớn tiếng quát:
- Chúng ta là nhánh quân chính nghĩa, nếu như trực tiếp phá cửa mà vào, vậy có khác gì với đám giặc cướp đâu chứ?
"..."
Khóe miệng của đám Tuyết Thành quân lập tức co giật, không còn gì để nói.
Đại ca, ngài đều muốn xét nhà rồi, vẫn chưa tính là giặc cướp à?
- Người của phủ thành chủ nghe đây, mở cửa nhanh đi, ta vừa rồi chỉ là đùa giỡn, chúng ta làm sao có khả năng xét nhà đây, chỉ là muốn đi vào kiểm tra đồ vật, làm theo lệ mà thôi, ta ở đây trịnh trọng bảo đảm, chúng ta tuyệt đối không lấy của các ngươi một cái kim một sợi chỉ!
Lúc này, Từ Khuyết lại gõ cửa hô, rất là chân thành.
Mọi người ở bên ngoài cửa lập tức liền há hốc mồm.
Không xét nhà? Vậy chúng ta đến làm gì?
Không đúng rồi, Gia Cát thiếu hiệp lúc nào đổi tính rồi?
...
Người trong phủ thành chủ cũng sửng sốt một chút.
Lẽ nào thật sự là đùa giỡn?
Cũng đúng, dù sao cũng là người mà Thủy Hoàng điện hạ phái tới.
Thủy Hoàng điện hạ xưa nay đều khoan dung độ lượng, hòa ái với mọi người, thủ hạ cũng không thể dám xằng bậy như thế được.
- Đi mở cửa đi.
Một quý phụ sau khi do dự một chút, nhìn về phía một gã sai vặt bên người nói.
Gã sai vặt kia vội gật đầu, bước nhanh chạy tới, "Kẹt kẹt" một tiếng, mở cửa lớn ra.
Từ Khuyết cười tươi đứng ở cửa, như một quý công tử ôn tồn lễ độ, không chút nào giống như là một người lĩnh binh đánh trận.
Đột nhiên, ý cười trên mặt hắn thu lại, vung tay lên, hô:
- Cửa mở, mọi người mau vào đi xét nhà, nhớ kỹ, ngoại trừ kim thêu, những vật khác đều không bỏ qua.