Chương 420: Có Chút Không Đúng
Từ Khuyết hăng hái, uy phong lẫm lẫm mang theo 3000 Tuyết Thành binh mã, một đường lên truyền tống trận, chạy tới Hoàng thành Thủy Nguyên Quốc!
Mà 3000 Tuyết Thành quân kia, càng là tinh thần phấn chấn, khí thế tràn đầy.
Đây là một nhánh đội ngũ đã trải qua gột rửa liên tiếp của đại chiến thắng, sĩ khí đã đạt đến đỉnh cao, hầu như đã là sự tồn tại vô địch.
Bọn họ hoàn toàn tự tin, khắp nơi thả xuống hào ngôn, muốn ở bên trong hai canh giờ đánh hạ Hoàng thành, thu phục quốc thổ, ủng hộ Thủy Hoàng.
Song khi Từ Khuyết dẫn người xuất hiện ở ngoài Hoàng thành, đã có mấy vạn đại quân đang đợi bọn họ, dùng ánh mắt tràn ngập sùng kính nhìn bọn họ, mấy tên tướng lĩnh càng là mỉm cười nhìn bọn họ...
Từ Khuyết lập tức nhấc bàn tay lên, khiến cho Tuyết Thành quân dừng lại.
- Không đúng! Đây không phải cảnh tượng đại chiến bên trong Hoàng thành mà ta nghĩ, bọn họ làm sao đều đang cười? Quân đội cũng không hề có sát khí, giống như là đang nghênh tiếp chúng ta.
Từ Khuyết cau mày, ngờ vực nói ra.
Husky lúc này tiến tới gần, lộ vẻ ngưng trọng nói:
- Tiểu tử, cái này gọi là tiếu lý tàng đao, bọn họ khẳng định muốn hạ thấp cảnh giác của chúng ta, chờ sau khi chúng ta tới gần, lại phát đại chiêu! Theo bản thần tôn thấy, chúng ta vẫn là không thể manh động, không bằng về Tuyết Thành tu dưỡng mấy ngày rồi trở lại đi.
Từ Khuyết trực tiếp một chưởng vỗ ở trên gáy Husky:
- Tu dưỡng em gái ngươi! Đối diện vừa nhìn liền biết là đầu hàng, nói vậy là bị uy danh của ta làm cho kinh sợ, quyết định bỏ chỗ tối theo chỗ sáng.
- Ngươi không khoác lác sẽ chết sao?
Husky lúc này trừng mắt cả giận nói.
Phía sau 3000 Tuyết Thành quân đều cay đắng nở nụ cười.
Dọc theo con đường này bọn họ liền nhìn một người một chó này ở trên đường đấu võ mồm, bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, không nghĩ tới Gia Cát thiếu hiệp còn có thể hờ hững như thế, còn có thể tiếp tục đấu võ mồm đùa giỡn, thực sự là lợi hại.
Nhưng mà chẳng ai nghĩ tới, vừa lúc đó, vài tên tướng lĩnh ở ngoài Hoàng thành đột nhiên cưỡi chiến mã đi tới, tỏ vẻ nhiệt tình cười, xa xa hô lớn:
- Cung nghênh Gia Cát tướng quân! Chúng ta đã khống chế Hoàng thành lại, chờ ngài trở về.
Cái gì?
Từ Khuyết nghe xong lập tức ngẩn ra.
Đám người kia khống chế xong Hoàng thành, chẳng lẽ là quân đội bạn?
Không đúng rồi, việc này không nên nha, Hoàng thành há lại dễ dàng bị khống chế như vậy?
- Nhị Doanh Trưởng, lại đây, trước tiên bắn mấy phát pháo đi qua thử xem.
Từ Khuyết lúc này hô lớn.
Lập tức, mấy quả hoả tiễn bị người đẩy tới, nòng pháo hoàn toàn nhắm ngay mấy tên tướng lĩnh đang đi tới kia.
Mặt của vài tên tướng lĩnh trong nháy mắt biến sắc, vẻ nhiệt tình trên mặt cứng lại tại chỗ, vội vàng hô:
- Gia Cát tướng quân, đừng nã pháo a! Là người mình!
- Thối lắm, có chứng cớ gì chứng minh các ngươi là người mình không?
Husky cáo mượn oai hùm, chống nạnh nhảy ra quát to.
Các tướng lĩnh vội vàng đáp:
- Chúng ta lúc trước hoàn toàn là bất đắc dĩ, bị Băng Ngưng hoàng hậu khống chế. Nhưng ngày hôm qua chúng ta nhận được tin tức, Băng Ngưng hoàng hậu đã bị thương đào tẩu, Thủy Hoàng điện hạ sắp trở về, đồng thời chuyện Gia Cát thiếu hiệp trong vòng hai ngày liền chiến 10 thành, chúng ta cũng đã nghe thấy, vì đó rất là kính nể, vì thế chúng ta cũng lập tức động thủ, chém giết những tướng lĩnh phản loạn kia, chưởng khống Hoàng thành, cùng Gia Cát thiếu hiệp trong ứng ngoài hợp.
- Ồ? Băng Ngưng hoàng hậu bị thương chạy trốn? Ta làm sao không nghe nói nhỉ?
Từ Khuyết không khỏi kinh ngạc, lúc này mới ngăn ngắn hai ngày, làm sao đột nhiên sẽ truyền đến tin tức Băng Ngưng hoàng hậu bị thương.
Lúc đó hắn tấn công thánh địa, cũng chỉ nhìn thấy Nữ Đế lưu chữ lại, vẫn chưa nhìn thấy Băng Ngưng hoàng hậu, nhưng cũng biết Băng Ngưng hoàng hậu đã từng ở trong thánh địa, rất khả năng theo Nữ Đế cùng tiến vào một nơi nào đó.
Theo lý mà nói, không thể có những tin tức truyền đến nhanh như vậy chứ?
- Gia Cát thiếu hiệp, việc này chính xác trăm phần trăm, là Tử Huyên công chúa tận mắt nhìn thấy, lần này cũng là Tử Huyên công chúa suất lĩnh chúng ta đoạt lại Hoàng thành.
Một tên tướng lĩnh nói ra.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lập tức nhíu lông mày lại.
Tử Huyên?
Suýt chút nữa đã quên cô gái kia là em gái của Nữ Đế rồi.
- Nàng ở chỗ nào? Để cho nàng tự đi ra nói với ta, không phải vậy ta liền nã pháo!
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Tướng lĩnh vừa nghe thấy thế, lập tức chần chừ.
Lấy thân phận của công chúa, làm sao có khả năng tùy tiện đi ra đây.
Nhưng bọn họ cũng nghe nói đội ngũ trước mắt này đáng sợ biết bao, trong vòng hai ngày đã khống chế mười toà cổ thành mạnh mẽ nhất ở Thủy Nguyên Quốc, có thể thấy được thực lực phi phàm, vạn nhất làm cho đối phương hiểu lầm, đánh tới thì sẽ không hay rồi.
- Thế nào? Đến cùng có tới hay không! Không đến chúng ta liền mau mau đấu võ đi, 3000 đại quân phía sau ta đã khát khao khó nhịn rồi!
Từ Khuyết tiếp tục hô.
Khóe miệng của đám tướng lĩnh lập tức co rút.
3000 đại quân?
Ba ngàn người cũng không cảm thấy ngại gọi là đại quân?
Bọn họ xưa nay chưa từng uất ức qua như thế.
Chính mình bên này rõ ràng có ưu thế cực lớn, binh lực cường thịnh, gộp lại ít nhất cũng có mười vạn trở lên, đồng thời vài tên tướng lĩnh cũng đều là cường giả Anh Biến kỳ, nhưng đối mặt với một nhánh đội ngũ chỉ có ba ngàn người, bọn họ chỉ có thể bỏ ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận từng li từng tí một nói chuyện.
Làm cho người tức giận nhất chính là, thiếu niên này mang theo ba ngàn người, còn lớn lối khát cầu một trận chiến như thế, loại việc hoang đường này nói ra làm sao có thể có người dám tin đây?
- Từ Khuyết, quả nhiên lại là ngươi
Đang lúc này, một đạo âm thanh giống như chuông bạc lanh lảnh truyền tới.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đang đứng ở trên tường thành của Hoàng thành, nhàn nhạt nhìn Từ Khuyết.
- Ồ, thì ra thực sự là Tử Huyên cô nương.
Từ Khuyết lúc này mới nở nụ cười, vung tay lên, cho người thu hoả tiễn trở lại.
Nữ tử trên tường thành, chính là Tử Huyên đã nhiều ngày không gặp.
Sau khi Băng Ngưng hoàng hậu chiếm cứ Thủy Nguyên Quốc, vẫn chưa làm khó dễ nàng, chỉ là nhốt nàng ở trong cung, không cho phép nàng xuất cung mà thôi.
Mà hai ngày nay nàng cũng nghe không ít chuyện về đám Tuyết Thành quân này, đặc biệt khi nàng nghe được người mang binh là Gia Cát Lượng đến từ Tạc Thiên Bang, nàng lập tức liền đoán ra là Từ Khuyết.
Dù sao cái tên này lúc ở Hỏa Nguyên Quốc, liền yêu thích làm loại chuyện giả mạo tên này, khắp nơi giả thần giả quỷ.
Cho nên lúc trước nàng cũng đã biết, một khi có Tạc Thiên Bang xuất hiện, vậy khẳng định chính là Từ Khuyết.
Liền ngay sau khi Băng Ngưng hoàng hậu bị thương thoát đi, nàng liền lập tức phái người ám sát những tướng lĩnh phản loạn kia, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế Hoàng thành Thủy Nguyên Quốc, đồng thời hôm nay lại nghe nói đội ngũ này đã đến Hoàng thành, nàng mới chạy đến nhìn, kết quả phát hiện thực sự là Từ Khuyết.
Nhưng lúc nàng gọi hai chữ "Từ Khuyết", mọi người ở đây đều nghi hoặc.
Gia Cát thiếu hiệp lúc nào cải danh thành Từ Khuyết?
Từ Khuyết cũng lười nhiều lời, trực tiếp dẫn dắt mọi người, mênh mông cuồn cuộn tiến vào Hoàng thành.
Không thể không nói, Hoàng thành Thủy Nguyên Quốc so với những cổ thành xác thực hùng tráng hơn rất nhiều, thêm vào Nữ Đế lúc trước trị quốc có cách, bách tính an cư lạc nghiệp, kinh tế hàng hoá vô cùng phát đạt, trong thành khắp nơi có thể thấy được tu sĩ mang theo pháp khí cao cấp đi lại.
Nhưng Tử Huyên dọc theo đường đi đôi mi thanh tú nhíu chặt, vẫn chưa cùng Từ Khuyết nói thêm nửa câu, trực tiếp trở về hoàng cung.
Từ Khuyết cho rằng nàng còn đang ghi hận chuyện của Viêm Dương công chúa, đơn giản cũng lười tiếp xúc nhiều với nàng, tùy ý kéo tới một tên tướng lĩnh, hỏi thăm chuyện về Băng Ngưng hoàng hậu cùng Nữ Đế.
- Dựa theo Tử Huyên công chúa từng nói, ban đêm hôm trước, nàng tản bộ trong tẩm cung, kết quả phát hiện một bóng người từ Tàng Bảo Các đi ra, chính là Băng Ngưng hoàng hậu. Lúc đó nàng nhìn thấy sắc mặt của Băng Ngưng hoàng hậu trắng bệch, trên cổ áo còn có vết máu, hiển nhiên là bị thương nặng, liền tiến lên hỏi dò, mới biết được là bị Thủy Hoàng điện hạ đánh bị thương.
Tướng lĩnh không hề ẩn giấu, đem chuyện biết đến đều nói ra.
Từ Khuyết nghe xong lập tức ngạc nhiên, xem ra Băng Ngưng hoàng hậu là truy kích Nữ Đế thất bại, ngược lại suýt chút nữa bị giết ngược lại.
- Sau đó thì sao? Băng Ngưng hoàng hậu không giết Tử Huyên công chúa cho hả giận sao?
Từ Khuyết hỏi.
- Chuyện này cũng không có, Băng Ngưng hoàng hậu sau khi chiếm cứ Thủy Nguyên Quốc, vẫn chưa làm ra việc gì quá đáng, hết thảy đều dường như dĩ vãng, nhưng nàng lần này khả năng là bị thương rất nghiêm trọng, chỉ cùng Tử Huyên công chúa tùy ý nói vài câu, liền vội vã rời đi, tựa hồ là đã lưu vong hải ngoại.
Tướng lĩnh lắc lắc đầu.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, việc này tựa hồ có điểm không đúng nha.