Chương 421: Tẩm Cung Nữ Đế
Cùng ngày, Từ Khuyết ở lại trong hoàng cung.
Kể cả 3000 Tuyết Thành quân, đều có đãi ngộ đặc biệt, vào ở trong cung, còn có cung nữ thái giám hầu hạ.
Dù sao bọn họ cũng đã đoạt lại thập đại thành của Thủy Nguyên Quốc, là một nhánh anh hùng quân anh dũng cứu quốc, mỗi người đều hưởng thụ vinh dự rất cao, thậm chí chờ Nữ Đế trở về, bọn họ còn có thể tiếp thu ban thưởng.
Tất cả mọi người đều vui mừng theo Từ Khuyết đi ra lăn lộn, đây hoàn toàn chính là thắng đậm.
Mà ở lúc trời tối người yên này, Từ Khuyết đang ngồi ở trong một gian biệt viện, đang phì phèo hút thuốc.
Husky nhìn thấy thế rất thèm, cho rằng là vật gì tốt, vô lại từ chỗ Từ Khuyết cướp tới một điếu, hút mạnh một cái, suýt chút nữa bị sặc chết, trực tiếp ngã trên mặt đất, vạn phần khiếp sợ nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Tiểu tử, ngươi thật biến thái! Thứ này ngươi lại có thể hút vào như thường!
- Husky, ngươi có phải là muốn ăn đòn không? Mau mau cút sang một bên, đừng quấy rầy ta suy nghĩ.
Từ Khuyết không có tâm tư cùng Husky nháo trò, không kiên nhẫn nói, tiếp tục nhả khói, suy tư.
Husky vừa nhìn thấy thế, không khỏi hỏi:
- Suy nghĩ cái gì? Lẽ nào ngươi đang chuẩn bị tấn công tứ quốc khác?
- Tấn công tứ quốc khác làm gì? Ta là đang suy nghĩ đám tướng lĩnh ban ngày kia, ngươi không cảm thấy có gì không đúng sao? Băng Ngưng hoàng hậu há lại là người dễ dàng bỏ chạy đi như vậy?
Từ Khuyết nhíu mày nói, trước sau đối với lời nói của tên tướng quân kia vẫn ôm hoài nghi.
Đương nhiên, lời của tên tướng quân kia, cũng tới từ trong miệng Tử Huyên.
Băng Ngưng hoàng hậu bị đánh bị thương, trốn về trong cung, còn gặp phải Tử Huyên, cùng Tử Huyên nói là bị Nữ Đế đánh bị thương, tiếp theo liền đi, chuyện này nghe tới luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lấy dã tâm của Băng Ngưng hoàng hậu, không có lý do từ bỏ dễ dàng như vậy mới đúng chứ.
Husky nghe xong nghi hoặc của Từ Khuyết, cũng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Xác thực có điểm không đúng. Trăm phương ngàn kế bỏ ra 50 năm mới mang theo Băng Giáp quân giết trở về, không có lý do gì lại bỏ chạy dễ dàng như vậy.
- Ngươi xem, liền ngươi ngu như thế đều có thể nhận ra được, những người khác lại không khả nghi sao. Ta hoài nghi, chúng ta đều bị lừa rồi!
Từ Khuyết ngưng trọng nói.
Husky nghe xong cũng gật gật đầu, nhưng sau một hồi, nó phát hiện gì đó không đúng, lập tức cả giận nói:
- Thối lắm, bản thần tôn làm sao liền ngu xuẩn rồi? Những phàm phu tục tử kia không nghĩ tới là bình thường, ngươi cho rằng mỗi người đều thông tuệ giống như bản thần tôn sao?
- Ngươi vẫn là mau ngậm miệng đi. Ngươi vừa nói chuyện ta đã muốn đánh ngươi.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, đứng lên.
Husky lập tức từ trên mặt đất nhỏm dậy, vọt đến một bên, cảnh giác nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
- Sợ cái gì thế. Cũng không phải đánh ngươi thật. Ta là đang nghĩ, Băng Ngưng hoàng hậu có thể căn bản không đi hay không, có khả năng còn trốn ở trong cung hay không?
Từ Khuyết cau mày nói.
- Khả năng rất lớn.
Husky gật đầu liên tục.
- Xem ra ta phải đến tẩm cung của Nữ Đế một chuyến rồi.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
Husky lập tức liền sững sờ:
- Ngươi tìm người liền tìm người, đi tẩm cung của Nữ Đế làm gì?
Nói xong, nó bỗng nhiên trợn mắt lên, kinh hô:
- CMN, tiểu tử, thì ra ngươi là muốn tìm cớ trà trộn vào trong tẩm cung của Thủy Hoàng hả?
- Thối lắm, nhìn tư tưởng dơ bẩn của ngươi xem, Từ Khuyết ta là loại người như vậy sao? Có thể dùng trí tuệ nghĩ một chút hay không, chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, cũng chỉ có tẩm cung của Thủy Hoàng thôi. Ngoại trừ Thủy Hoàng, trong cung căn bản không ai dám đi vào, vì thế Băng Ngưng hoàng hậu nếu như ở trong cung, khẳng định là đang trốn ở trong tẩm cung của Thủy Hoàng.
Từ Khuyết nghĩa chính từ nghiêm, có lý có chứng cứ.
Husky há miệng, nhưng lại không có cách nào phản bác, còn cảm thấy rất có đạo lý.
Sau đó, nó đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai cái chân chó giao nhau, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi đi đi, bản thần tôn muốn ở đây hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
- Ta nhổ vào, ngươi lười chứ gì.
Từ Khuyết xem thường nhổ nước bọt.
Trên thực tế hắn căn bản cũng không chuẩn bị mang Husky theo, vèo một cái, thân hình lóe lên, trực tiếp lướt ra khỏi khu nhà nhỏ.
Cách bố trí của hoàng cung Thủy Nguyên Quốc, cũng không tính là phức tạp, hơn nữa ao nước rất nhiều, có nhiều chỗ còn tuôn ra từng sợi thủy nguyên linh khí bàng bạc, như là đến từ dưới lòng đất.
Điều này cũng dẫn đến trong toàn bộ hoàng cung quanh năm có mây mù phiêu bạt, giống như tiên vụ lượn lờ, nếu như phàm nhân đi vào, e rằng sẽ trực tiếp bị lạc đường.
Nhưng đối với Từ Khuyết, điểm ấy linh khí mây mù liền không tính là cái gì, sau khi con ngươi lướt qua một ít chân nguyên, mây mù liền dường như không có gì, lại càng không bị bóng đêm đen kịt ảnh hưởng, tầm nhìn trở nên rõ ràng.
Lấy thân phận của hắn, ở trong hoàng cung cất bước, hoàn toàn không có ai dám cản hắn.
Vì thế dọc theo đường đi, rất nhiều thái giám cùng cung nữ kể cả hộ vệ, coi như nhìn thấy Từ Khuyết, cũng đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, tôn xưng một câu "Gia Cát tướng quân", cũng có người xưng hắn "Từ tướng quân".
Từ Khuyết cũng không muốn quá làm người khác chú ý, cũng không thể bị người ta biết hắn muốn đi tìm tẩm cung của Nữ Đế, chỉ lo đánh rắn động cỏ, liền giả bộ là đang tản bộ, ở trong cung đi dạo.
- Đại cô nương bắt mấy cái bắt mấy cái... Bắt mấy cái hạt dưa...
Hắn khẽ hát, kết quả vài tên hộ vệ tuần tra đi ngang qua đúng dịp thấy, quăng tới ánh mắt cổ quái.
Từ Khuyết trừng mắt khiển trách:
- Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người khẽ ca à! Mau mau tuần tra đi! Yêu yêu cắt khắc nháo, một mình ta uống rượu say, bảy, tám cái tiểu muội ngủ cùng ta...
Ở trong ánh mắt quái lạ của vài tên hộ vệ, Từ Khuyết hát lên đi xa.
Không lâu lắm, hắn rốt cuộc tìm được tẩm cung của Nữ Đế, ngay chính viện ở hậu cung.
Toàn bộ tẩm cung đen kịt một màu, vẫn chưa đốt đèn, nhưng ngoài cửa vẫn còn có mấy đội hộ vệ qua lại tuần tra.
Từ Khuyết suy nghĩ một chút, thân hình liền lẻn vào bên trong một góc tối, đồng thời thần hồn bàng bạc đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ tẩm cung.
Hắn nỗ lực điều tra trong tẩm cung đến cùng có khí tức của con người hay không.
Nhưng thần hồn vừa mới đụng vào tẩm cung, đột nhiên có một trận phản lực đáng sợ, đem thần hồn của hắn đánh trở về.
- Ồ?
Từ Khuyết lập tức kinh ngạc.
Ding, kiểm tra thấy trận pháp, có thể ngăn cản thần hồn dò xét, có tiêu hao 500 điểm Trang Bức phá giải hay không?
Âm thanh thông báo của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu hắn.
- Dừng, chỉ có thể ngăn cản thần hồn mà thôi, cùng lắm thì không cần dùng thần hồn, bản bức vương tự mình vào xem xem.
Từ Khuyết trực tiếp từ chối hệ thống.
Phá cái trận pháp rác rưởi còn phải 500 điểm Trang Bức, hắn đương nhiên sẽ không tốn loại tiền uổng phí này.
Dù sao hai ngày nay tấn công cổ thành, Từ Khuyết cũng đã bỏ ra hơn một vạn điểm Trang Bức, kiếm về cũng chỉ có hơn tám ngàn điểm, nói tóm lại, còn hoa hụt hơn bốn ngàn điểm Trang Bức đây, nhưng vì cua Nữ Đế, hắn miễn cưỡng tiếp nhận sự tổn thất này.
Thế nhưng đối với loại hành vi gian thương này của hệ thống, Từ Khuyết cho rằng nhất định phải chống lại, phải thủ vững truyền thống mỹ đức cần kiệm.
"Vèo!"
Thừa dịp mấy chi đội tuần tra dịch ra trong nháy mắt, Từ Khuyết lúc này triển khai thân pháp, toàn thân hóa thành từng mảng từng mảng lá liễu, biến mất tại chỗ, lọt vào trong tẩm cung.
Xung quanh đen kịt, cũng không có cách nào ngăn cản tầm mắt của hắn.
Từ Khuyết vừa tiến vào trong, liền lập tức ngừng thở, thu lại hết thảy khí tức trên người, ẩn dật chính mình.
Sau đó, hắn mới đánh giá tất cả trong tẩm cung, đồng thời trong mũi cũng truyền đến từng trận mùi thơm ngát nhàn nhạt, chính là loại mùi vị trên người Nữ Đế kia.
- Xem ra đã tìm đúng chỗ rồi.
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi giương lên.
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị cất bước tiến lên, một vệt sáng đột nhiên từ bên trong góc vọt ra, nương theo hàn ý đáng sợ, lưu quang hóa thành một mặt ánh sáng dạng cái bát, trong nháy mắt bao phủ Từ Khuyết, cũng cấp tốc hóa thành hàn băng, hình thành một cái băng lao.
Tiếp đó, một đạo bóng người uyển chuyển chậm rãi đi ra, tràn ngập ý cười nói:
- Tiểu tử rất thông minh, lại có thể tìm tới nơi này, nhưng lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi đó, lại dám tự tiện xông vào tẩm cung của Khương Hồng Nhan?