Chương 429: Ta Liền Hỏi Ngươi Có Tức Hay Không
Thủy Nguyên Quốc, trên bầu trời Hoàng thành to lớn rộng rãi!
Đột nhiên vang lên âm thanh của Từ Khuyết—— "Nhị Doanh Trưởng, lập tức dẫn người lại đây, lại phải xét nhà rồi! Lần này là phủ Vương gia..."
Âm thanh vang vọng toàn bộ hoàng cung.
Tất cả tuần tra cấm vệ cùng cung nữ thái giám, đều sững sờ ở tại chỗ, tỏ vẻ kinh ngạc.
3000 Tuyết Thành quân vừa mới ăn mặc chỉnh tề, dự định tiến hành huấn luyện như thường lệ, kết quả vừa nghe thấy âm thanh của Từ Khuyết cũng sững sờ.
- Đây là... Âm thanh của Gia Cát tướng quân?
Có người ngạc nhiên nói, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Lại phải xét nhà?
Có người tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
- Hơn nữa còn là tịch thu phủ vương gia?
Trong mắt mọi người bắn toé ra thần thái hưng phấn.
Ngay sau đó, 3000 tên Tuyết Thành quân tập thể chuyển động.
Nhị Doanh Trưởng hăng hái, hét lớn:
- Chúng quân nghe lệnh, theo ta đi tới, trợ giúp Gia Cát tướng quân xét nhà!
- Tuân lệnh!
Ba ngàn người cùng quát lên.
Tiếp đó, đoàn người bỗng nhiên như sóng to gió lớn, đằng đằng sát khí, lao ra khỏi hoàng cung.
Dọc theo đường đi những cấm vệ cùng cung nữ thái giám kia đều sợ đến sắc mặt trắng bệch, trốn sang một bên.
Ai cũng không dám trêu chọc đội ngũ được gọi là ác ma chi sư này.
- Đây là vị vương gia nào trêu chọc đến bọn họ thế?
- Xong, Hoàng thành e rằng xảy ra đại sự rồi.
- Mặc kệ là vị vương gia nào, khẳng định là không ai có thể giữ được y!
- Đụng với một nhánh quân đội đáng sợ như thế, chỉ có thể nhận mệnh!
Ở trong ánh mắt chấn động của mọi người, 3000 Tuyết Thành quân rốt cục bước ra khỏi hoàng cung, không người nào dám chặn đường!
...
Mà trong tẩm cung của công chúa, Tử Huyên cũng bị thanh âm mệnh lệnh kia của Từ Khuyết làm cho kinh hãi, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn về phía ngoài cửa hô:
- Người đâu, nhanh đi kiểm tra, đến cùng là vị vương gia nào chọc tới tên kia vậy?
- Dạ!
Một tên cung nữ vội vã lui ra.
Một bên khác, Husky từ trong sân thức tỉnh, trừng hai con mắt lớn như đèn lồng, liếc mắt nhìn xung quanh, chợt mắng lớn:
- CMN, chuyện xét nhà như vậy lại không mang theo bản thần tôn?
Nói xong, nó như một làn khói từ trên mặt đất đứng lên, hóa thành bóng mờ, nhanh chóng vọt ra ngoài.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết vừa mới đem Truyền Âm Phù đốt lên xong, vừa cười chớp chớp mắt nhìn về phía Hoàng thành Thập Nhị Thiếu.
Mọi người ở đây đều có chút há hốc mồm rồi.
Cái tên này điên rồi sao? Lại gọi người đi tịch thu phủ vương gia?
Lẽ nào hắn không biết, trong Hoàng thành ngoại trừ trong cung, liền chỉ có phủ vương gia là to lớn nhất sao?
Còn có Nhị Doanh Trưởng gì đó kia, sao có loại xưng hô kỳ quái này?
Thiếu niên này đến cùng là có lai lịch gì?
Vô số nghi hoặc, trong nháy mắt hiện ra trong lòng mọi người.
Bọn họ thực sự không nghĩ ra, thiếu niên trước mắt này biết rõ thân phận của Thập Nhị Thiếu, tại sao còn kiên cường như vậy, là đang diễn trò hay là thật không sợ Thập Nhị Thiếu?
Không có ai rõ ràng, mà bọn Thập Nhị Thiếu nghe được Từ Khuyết truyền âm đi ra ngoài, lập tức cũng cười gằn lên:
- Ha ha, tịch thu phủ vương gia? Ngươi có tư cách này sao? Đừng nói là ngươi, dù cho là Thủy Hoàng đến cũng không dám vô duyên vô cớ xét vương phủ của ta đâu.
- Thủy Hoàng không phải là không dám, là nàng có tâm nhân hậu, hiểu không? Nhưng ta không giống thế. Ta là vì cứu vớt thế giới mới xét nhà của các ngươi, vì thế ngươi cũng đừng sợ, xét nhà giống như nhân sinh, trong một cái nháy mắt, liền đi qua, rất nhanh.
Từ Khuyết tiện hề hề nở nụ cười.
Mọi người bị lời này làm cho có chút ngổn ngang.
Cứu vớt thế giới cùng xét nhà có quan hệ quái gì với nhau?
Sắc mặt của Hoàng thành Thập Nhị Thiếu cũng trở nên hơi khó coi, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn chờ người của ngươi đến, nhưng ta không có sự kiên nhẫn này! Người đâu, mau chóng bắt tên ác tặc này lại.
- Tuân lệnh!
Hơn một nghìn tên hộ vệ của vương phủ lập tức xông tới, chiếm lấy toàn bộ phố lớn.
Từ Khuyết thở dài:
- Thật phiền, kinh nghiệm của ta đã có quá nhiều, các ngươi đừng mãi đưa kinh nghiệm đến cho ta nữa.
Nói xong, lợi kiếm trong tay của hắn vẩy một cái, ánh kiếm đột nhiên hừng hực!
Nhưng lúc hắn chuẩn bị ra tay, phía sau đoàn người truyền đến từng trận tiếng la.
- Xông lên! Xông lên! Xét nhà đây!
- Người phía trước mau tránh ra, bản thần tôn tới đây!
Mọi người lập tức cả kinh.
Quay đầu nhìn lại, lập tức choáng váng tại chỗ/
Chỉ thấy một con chó xông ở trước nhất, phía sau theo lít nha lít nhít tướng sĩ, nhân số vượt xa hộ vệ của vương phủ, đằng đằng sát khí khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Mọi người đang vây xem không nghĩ nhiều, lập tức nhường ra một con đường.
Kết quả đường vừa mới được tránh ra, Husky nhìn thấy Từ Khuyết bị một đám hộ vệ vây quanh, lập tức ngừng bước tiến, quay đầu muốn chạy trốn.
Nhưng đường phía sau bị Tuyết Thành quân chặn lại rồi, nó không có chỗ để chạy.
- Ha ha, những hộ vệ của vương phủ này bị choáng váng sao, chỉ là một ngàn người đã muốn vây nhốt Gia Cát tướng quân!
Nhị Doanh Trưởng kia vừa mới xông lại, đi tới bên cạnh Husky, cười lạnh một tiếng.
Husky vừa nghe thấy vậy, vội kéo Nhị Doanh Trưởng lại hỏi:
- Bọn họ có một ngàn người, vậy chúng ta thì sao?
- Chúng ta có ba ngàn người!
- Ý, thì ra người của chúng ta nhiều hơn bọn họ à! Xông lên xông lên xông lên!
Husky kịp phản ứng lại, lại trở nên uy vũ khí thế, một chó trước tiên vọt tới trước nhất.
Từ Khuyết tự nhiên là nhìn tình cảnh này ở trong mắt, không có gì để nói lắc đầu liên tục.
Mà 1 ngàn tên hộ vệ vương phủ kia, kể cả bọn người Hoàng thành Thập Nhị Thiếu, đều triệt để sững sờ ở tại chỗ, hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, Từ Khuyết thật gọi tới nhiều người như vậy, hơn nữa còn là một nhánh quân đội khí thế đáng sợ như thế.
- Tiểu tử, ta đến rồi, nói mau, muốn chơi ai đây?
Lúc này, Husky chạy như bay đến, cất giọng vịt đực hỏi.
Khóe miệng của Từ Khuyết co rút, mắng:
- Ngươi phát âm có thể có chút tiêu chuẩn không? Là xét, không phải chơi!
- Đúng đúng đúng, muốn xét nhà ai?
Husky tỏ vẻ hưng phấn gật đầu nói.
Cùng lúc đó, 3000 Tuyết Thành quân cũng đã chạy tới, chỉ bằng vào nhân số cùng khí thế, trong nháy mắt áp chế toàn trường, khiến cho 1 ngàn tên hộ vệ vương phủ kia ngay cả động đậy một chút cũng không dám.
Liền ở dưới tình huống như vậy, 3000 Tuyết Thành quân lấy Nhị Doanh Trưởng cầm đầu, đột nhiên "Ầm" một cái, toàn bộ quỳ một chân trên đất, mặt hướng Từ Khuyết, hô lớn:
- Tham kiến Gia Cát tướng quân!
Âm thanh đinh tai nhức óc, vang tận mây xanh.
Giống như một đạo cửu thiên thần lôi, nổ vang ở trong tai mọi người.
Gia Cát tướng quân?
Trong khoảnh khắc, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu há hốc mồm.
Vài tên thiếu nam thiếu nữ lờ mờ ngơ ngác.
1 ngàn tên hộ vệ vương phủ, kể cả đoàn vây xem người ở đây, đều ngây người cả ra.
Thiếu niên trước mắt này, lại là Gia Cát tướng quân?
Là người trong vòng hai ngày, dẫn dắt 3000 binh mã, không tổn một binh một tốt đánh hạ thập đại thành trì Gia Cát tướng quân?
- Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó?
Sắc mặt của một tên thiếu niên đột nhiên kịch biến, khó có thể tin nói.
Trong đám người, cũng không ngừng có người tỏ vẻ ngơ ngác bắt đầu nghị luận.
- Gia Cát tướng quân... Làm sao, làm sao lại trẻ tuổi như thế này?
- Trời ơi, thì ra hắn chính là Gia Cát tướng quân, người được gọi là Ma vương kia!
- Đáng sợ, quá đáng sợ rồi. Chẳng trách hắn hung hăng như vậy.
...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức trâu bò một lần, đặc biệt khen thưởng 900 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 320 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 350 điểm Trang Bức!
...
Âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu Từ Khuyết, trong nháy mắt vang lên ầm ầm.
Hắn nhìn về phía Hoàng thành Thập Nhị Thiếu đã dại ra, cười híp mắt nói:
- Đến đây, có gan tới bắt ta.
Sắc mặt của Hoàng thành Thập Nhị Thiếu lập tức tối sầm lại, cắn răng cả giận nói:
- Ngươi đừng tưởng rằng nhiều người là ta sẽ sợ ngươi, đừng quên phụ vương ta là vương gia, ta chính là người trong hoàng thất, ngươi không có quyền đụng đến ta!
- Ồ ồ.
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, vươn ngón tay, đâm đâm vào ngực Thập Nhị Thiếu.
- Ta liền động đến ngươi này.
- Ta động ngươi rồi đấy, làm sao?
- Bây giờ ta chính là bắt nạt ngươi, ngươi có thể làm gì?
- Có tức hay không?
- Có tức hay không?
- Ta liền hỏi ngươi có tức hay không?