Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 430: Đại Ma Vương Từ Khuyết

Chương 430: Đại Ma Vương Từ Khuyết
Có tức hay không?
Hoàng thành Thập Nhị Thiếu đương nhiên là bị tức sắp hỏng rồi.
Nhưng y cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, hết cách rồi, thực sự là đá vào tấm sắt rồi.
Y nguyên bản coi mình đã đủ hoành hành bá đạo, ở Thủy Nguyên Quốc đã rất ngầu rồi, nhưng gặp phải kẻ tàn nhẫn như Từ Khuyết, y mới rõ ràng mình rất rác rưởi.
Chí ít ở bên trong Hoàng thành, y còn không lớn mật đến mức tùy tùy tiện tiện giết người như thế, trừ khi thật sự bắt được nhược điểm, mới dám động thủ.
Nhưng Từ Khuyết thì sao? Một lời không hợp liền giết, dám đến trêu ta ta liền giết, quản ngươi là ai!
Hai người so ra, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu căn bản là tư cách so sánh đều không có.
Vì thế thời khắc này, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu sợ hãi, căn bản không dám nói thêm gì nữa.
Mà 1 ngàn tên hộ vệ vương phủ kia, vào lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu làm hũ nút, làm bộ cái gì cũng không thấy.
Hết cách rồi, trước mặt 3000 tên Tuyết Thành quân này, bất kể là nhân số hay là khí thế, đều xa xa cao hơn bọn họ.
Bọn họ thân là hộ vệ vương phủ, vốn là vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, nhưng chung quy cũng không có cách nào cùng những Tuyết Thành quân đã chân chính trải qua chiến trường gột rửa này so sánh.
Đặt ở thế giới hiện đại, hộ vệ vương phủ nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là bảo an, mà Tuyết Thành quân chính là chiến sĩ từ trên một đường sinh tử phấn đấu xuống, khí thế giữa hai người rõ ràng không giống nhau.
- Được rồi, ta cũng không phải loại yêu thích bắt nạt người nhỏ yếu, huống hồ ta cùng Thủy Hoàng cũng có chút giao tình, xem ở trên mặt của nàng...
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng, không lại đâm thân thể của Thập Nhị Thiếu nữa, ngữ khí trở nên ôn hòa xuống.
Mà Hoàng thành Thập Nhị Thiếu nghe được lời này của Từ Khuyết, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng, biết thiếu niên trước mắt này coi như lại tàn nhẫn, chỉ cần có Nữ Đế ở đó, liền không dám làm gì y.
Nhưng câu nói tiếp theo của Từ Khuyết, liền làm y triệt để lờ mờ ngơ ngác.
- Xem ở trên mặt của nàng, ta để ngươi chết có thể diện chút, ngươi muốn uống thuốc độc tự sát hay là thắt cổ? Đương nhiên, cá nhân ta kiến nghị vẫn là để ta sử dụng kiếm thì tốt hơn, bởi vì kiếm của ta rất nhanh, tin tưởng ta, bảo đảm để ngươi không có một chút thống khổ nào.
Từ Khuyết rất hiền hoà nói ra.
Mọi người ở đây nghe xong, lưng trong nháy mắt phát lạnh, da đầu cũng tê dại.
Đây là ai thế? Thủ đoạn quá ác ôn rồi.
Hơn nữa còn nói xem ở trên mặt mũi của Thủy Hoàng, mới để cho Thập Nhị Thiếu chết có chút thể diện, vạn nhất không phải xem ở trên mặt mũi của Thủy Hoàng, vậy Thập Nhị Thiếu này sẽ chết thảm thế nào đây?
- Gia Cát tướng quân, thủ hạ lưu tình.
Lúc này, một tên lão thái giám nhanh chóng cưỡi ngựa từ đàng xa chạy tới, la lớn.
Đoàn người vội vàng tránh lui, lão thái giám liền ngựa đều không ngừng lại ổn định, liền lập tức nhảy xuống, suýt nữa giống như chó ăn cứt, lo lắng như đốt vọt vào đoàn người, hướng về Từ Khuyết hô:
- Ôi, Gia Cát tướng quân, ngài giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình a!
- Ngươi là ai?
Từ Khuyết cau mày nói.
Lão thái giám vội móc ra một khối thẻ ngọc, đưa về phía Từ Khuyết nói:
- Gia Cát tướng quân, đây là đồ vật mà Tử Huyên công chúa để lão nô mang cho ngươi, nàng dặn qua, vị tiểu vương gia này không thể giết, Thủy Hoàng điện hạ trước khi đi còn đã thông báo, phải bảo vệ một gốc mầm cây cuối cùng này.
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại một cái, thẻ ngọc? Xem ra Tử Huyên này còn rất hiểu chuyện mà, biết bản bức vương cần pháp quyết, cố ý sai người ta đưa tới?
Hắn lúc này lại bỏ ra khuôn mặt tươi cười, cười híp mắt tiếp nhận thẻ ngọc:
- Không phải ta nói ngươi nha, tới thì tới, lại còn đưa lễ vật gì, thực sự là.
Mọi người ở đây đều nín thở, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng cực kỳ run rẩy, thiếu niên này thật là đáng sợ, trở mặt nhanh như vậy.
Mà Từ Khuyết tiếp nhận thẻ ngọc, sau khi thần hồn thăm dò vào trong đó, mặt lập tức đen lại rồi.
Tử Huyên công chúa đưa tới lại không phải pháp quyết, mà là vài câu nhắn lại —— "Từ Khuyết, tỷ tỷ ta từng đã đáp ứng phụ hoàng, sẽ bảo vệ một mầm mống cuối cùng của hoàng thất, lẽ nào ngươi muốn làm cho nàng bội tín sao? Còn có địa đồ Hoàng Lăng của Thủy Nguyên Quốc ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, ngươi bây giờ liền đến lấy đi."
- Ta kháo, cô gái nhỏ này xem ra là thích ăn đòn rồi đây.
Khóe miệng của Từ Khuyết lúc này co rút lại.
Vốn là hắn định giết chết Hoàng thành Thập Nhị Thiếu này, dù sao từ biểu hiện của mọi người trong Hoàng thành liền có thể thấy, Thập Nhị Thiếu này trong ngày thường làm không ít chuyện tai họa bách tính, có thể diệt trừ khẳng định là chuyện tốt.
Nhưng mấy câu nói này của Tử Huyên nói ra, liền làm Từ Khuyết thấy khó xử.
Nữ Đế đã đáp ứng loại điều kiện kia của tiên hoàng, hắn cũng không tiên gây cho Nữ Đế thêm phiền toái gì, bằng không sau này sẽ kho ghẹo nàng hơn rồi.
- Tính toán một chút, xem ở trên mặt Thủy Hoàng, ta sẽ không giết ngươi nữa. Hài lòng không?
Từ Khuyết thu hồi thẻ ngọc, nhìn về phía Hoàng thành Thập Nhị Thiếu, cười híp mắt hỏi.
Thập Nhị Thiếu lập tức sửng sốt một chút, chợt trong mắt bốc lên vẻ mừng rỡ như điên, nhưng như trước vẫn không mở miệng nói chuyện.
Những hộ vệ của vương phủ kia, trong lòng cũng thở phào một hơi, dù sao nếu như Từ Khuyết thật muốn giết Thập Nhị Thiếu, bọn họ cũng không cách nào ngăn cản, càng không dám ngăn cản.
- Ồ, ta hỏi ngươi hài lòng không, ngươi không để ý tới ta? Đây là không nể mặt ta! Nhị Doanh Trưởng, đem pháo Italy của lão tử...
- Hài lòng!
Lập tức, Hoàng thành Thập Nhị Thiếu tỏ vẻ uất ức đáp.
Từ Khuyết lúc này mới cười gật đầu nói:
- Được, vui vẻ là được rồi. Hài lòng liền chúc mừng một chút, Nhị Doanh Trưởng, đem hắn còn có mấy tên tiểu tử kia đều treo ở trên tường thành đi, búng tiểu jj một trăm lần!
- Cái gì?
Tất cả mọi người lập tức trợn to con mắt.
Treo lên tường thành... Búng tiểu jj? Có cần phải tàn nhẫn như thế hay không?
Hoàng thành Thập Nhị Thiếu cùng mấy tên đồng bọn của y, trong nháy mắt cũng bị dọa sợ, tỏ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ đưa ra loại trừng phạt này.
Mà mấy tên thiếu nữ khác, càng là sợ đến sắc mặt trắng bệch, thấp thỏm bất an, không biết Từ Khuyết sẽ dùng biện pháp gì đối phó các nàng.
- Tiểu tử, như ngươi vậy không được đâu.
Đột nhiên, Husky lên tiếng nói.
Ánh mắt mọi người, lập tức nhìn về phía Husky.
Thập Nhị Thiếu cùng vài tên thiếu niên, giống như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng nhìn về phía nó, nghĩ thầm rốt cục có người vì bọn họ cầu xin.
Nhưng Husky lại nói tiếp:
- Ngươi là đang bắt người búng bọn họ chịu tội, ai sẽ đồng ý đi búng tiểu jj của bọn họ? Vì thế bản thần tôn kiến nghị, hẳn là để bọn họ búng lẫn nhau, thay phiên búng, cũng phái người giám sát, cường độ cùng góc độ búng không đúng, liền búng lại một lần nữa.
Phốc!
Lập tức, Thập Nhị Thiếu cùng vài tên thiếu niên suýt chút nữa thổ huyết.
Mặt của mọi người ở đây cũng đen lại.
Mẹ nó, còn tưởng rằng con chó này là đi ra hỗ trợ cầu xin, không nghĩ tới càng ác hơn.
Từ Khuyết lại bị Husky chọc cười, gật đầu nói:
- Không tệ nha Husky, trí thông minh rốt cục có tiến bộ, hành, liền theo ngươi nói mà làm. Nhị Doanh Trưởng, phân phó làm việc đi, nếu như có người dám ngăn trở, liền trực tiếp giết, không giết nổi liền tìm ta, ta tự mình đi giết!
- Tuân lệnh!
Nhị Doanh Trưởng tỏ vẻ nín cười, lập tức dặn dò người đi làm.
Hoàng thành Thập Nhị Thiếu cùng vài tên thiếu niên, từ đầu tới đuôi cũng không dám nói hơn một câu, thậm chí ngay cả dũng khí xin tha đều không có, không hề phản kháng bị vài tên Tuyết Thành binh sĩ dẫn xuống.
Bởi vì bọn họ chú ý tới ánh mắt của Từ Khuyết, đó là tràn ngập sát ý, nói rõ chính là đang chờ bọn họ kháng nghị, mới có cớ giết bọn họ.
Vì thế mấy người đều ngậm chặt miệng, hết sức phối hợp bị mang đi.
Bọn hộ vệ vương phủ cũng giữ yên lặng.
Lão thái giám kia cũng không dám nhiều lời
Đám người vây xem ở đây, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong lòng lại hô to sảng khoái, Thập Nhị Thiếu này rốt cục ngã xuống.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết vươn mình ngồi trên một con ngựa, khá là cảm khái nhìn về phía bầu trời, thở dài nói:
- Haizz, ta quá thiện lương, lại vì là bách tính diệt trừ một cái tai họa. Nhưng ta tuổi còn trẻ liền lợi hại như vậy, đường sau này nhất định sẽ rất cô độc. Thôi, chúng quân nghe lệnh.
- Có thuộc hạ!
Tuyết Thành quân lập tức cùng kêu lên đáp.
- Theo bổn tướng quân đi phủ vương gia xét nhà! Ta có lý do hoài nghi, Tam vương gia tư thông với địch phản quốc, nhất định phải tiến hành tra rõ! Đi...
Từ Khuyết nói xong, cố gắng càng nhanh càng tốt, trực tiếp hướng về phủ vương gia mà đi, 3000 Tuyết Thành quân cùng Husky cũng lập tức đuổi theo...
Tất cả mọi người ở đây thấy bọn họ đi xa, bên tai giống như còn loáng thoáng nghe được câu "Ta thiện lương " của Từ Khuyết vừa nãy kia, sau đó triệt để ngơ ngác ở trong gió.
Đại ca, liền như ngươi còn dám tự xưng là thiện lương?
- Cái này kêu là... Kẻ ác tự có kẻ ác trị mới đúng.
Một ông lão cảm khái nói.
Mọi người xung quanh lập tức gật đầu liên tục, biểu thị rất tán thành.
Bọn họ đều thấy rất rõ ràng, loại người như Hoàng thành Thập Nhị Thiếu, nhiều lắm chính là ỷ vào quyền thế, ỷ mạnh hiếp yếu khốn nạn.
Nhưng vị Gia Cát tướng quân còn trẻ kia, lại chân chân chính chính là một đại ma vương, hơn nữa... Tựa hồ còn là một đại ma vương không biết xấu hổ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất