Chương 433: Thiếu Niên Lang Thật Tốt
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết đặt được danh hiệu đục nước béo cò, đặc biệt khen thưởng 600 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 320 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 330 điểm Trang Bức!
...
Khi tiếng hệ thống thông báo vang lên, cuối cùng Từ Khuyết cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn nhìn hai vợ chồng Tam vương gia bị Husky đạp ngất, rồi lại nhìn tới long bào và áo bào hoàng hậu vừa rơi xuống trên đất, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Đây đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công. Rõ ràng hắn chỉ tùy tiện soát nhà một người, thế mà lại có thể bắt được một Vương gia có ý đồ mưu phản.
Lần này đúng là thú vị, loại tội mưu phản này là tội lớn, ít nhất cũng phải tru di cửu tộc chứ? Thập Nhị Thiếu chó má kia, lần này thì xong đời rồi!
- Hừ, lẽ nào có lí, lại dám có ý đồ mưu phản?
Từ Khuyết bước một bước vào trong phòng, dáng vẻ đường hoàng chính khí, nghiêm túc nói:
- Bổn tướng quân đã sớm nhìn thấu âm mưu của Tam vương gia, vì thế nên trước tiên phái ra Tạc Thiên Bang tiểu thần khuyển Husky, đến đây để bắt hai người này! Husky, làm rất tốt!
Nói rồi Từ Khuyết xoa xoa đầu chó của Husky.
Husky ngây ngô chả hiểu ra sao.
- Chuyện này... Này có ý gì? Bản thần tôn lập công?
- Không sai, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho ngươi, chúc mừng ngươi, quay về nhất định sẽ có thưởng.
Từ Khuyết vui mừng nói.
Nhưng Husky vẫn không hiểu gì, với trí thông minh của nó, vẫn như trước không hiểu nổi tình thế biến hóa ở nơi này.
Tại sao đột nhiên lại xuất hiện chuyện mưu phản? Tại sao đột nhiên mình lại lập công? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chính mình rõ ràng là muốn thừa dịp trước khi Từ Khuyết tới, cướp sạch chí bảo trong phòng, thế mà giờ đột nhiên nhận được phần vinh quang này, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng a.
- Thưởng cái gì?
Husky hài lòng cười híp cả mắt.
Nó vô cùng chờ mong, trong đầu dần hiện ra hình ảnh "Transformers" cùng "Iron Man".
- Lão thái bà phì này thưởng cho ngươi đấy!
Từ Khuyết đi tới, một tay nhấc lên quý phụ đã ngất, ném đến cho Husky.
"Gào!"
Husky không kịp phản ứng, trực tiếp bị thân thể mập mạp của quý phụ kia đè trên đất, nó gào lên một tiếng.
- Mọi người đều theo ta ra ngoài đi, chừa cho Husky không gian riêng tư. Lần này nó là đại công thần.
Từ Khuyết nhấc Tam vương gia đã ngất đi lên, dặn dò mọi người rồi đi ra ngoài phòng.
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi trở về cho ta, bản thần tôn muốn đánh một trận công bằng!
Husky giận dữ hô lớn.
Nhưng Từ Khuyết đã dẫn người đi xa, Husky cũng chỉ dám nói dỗi thế chứ hoàn toàn không dám đi tìm Từ Khuyết.
Mấy binh sĩ Tuyết Thành còn lại cười khổ lắc lắc đầu, họ đã tập thành thói quen nghe Husky mạnh miệng, cũng không ở lại lâu, cùng nhấc quý phụ kia lên rồi kéo ra bên ngoài viện.
Dù sao khẳng định là quý phụ này cũng có phần tham dự vào chuyện mưu phản, cũng là tội nhân, nhất định phải mang ra ngoài trị tội.
...
Rất nhanh, thời gian chưa tới một canh giờ, Tam vương gia tư tàng long bào, có ý đồ mưu phản đã truyền khắp Hoàng thành.
Cả Hoàng thành đều vì thế mà khiếp sợ.
Tư tàng long bào? Chuyện này thật sự là gan to bằng trời.
- Thực sự đáng ghét! Thủy Hoàng điện hạ anh minh như vậy, xây dựng Thủy Nguyên Quốc trở thành một quốc gia quốc thái dân an, Tam vương gia lại muốn mưu phản, quả thực là một kẻ bại hoại!
- Hừ, ta đã sớm nói rồi, có câu 'Cha nào con nấy' quả không sai, Thập Nhị Thiếu làm nhiều việc ác như vậy, cha y khẳng định chẳng tốt đẹp gì, bây giờ cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo rồi!
- Cần ngươi nói nữa ư, kỳ thực lúc trước đã có người truyền ra Tam vương gia hại con gái nhà lành, nhưng đến ngày thứ hai thì những tin tức này lại bị nói là lời đồn, mấy hộ bách tính trong thành lại không hiểu sao lại biến mất!
- Bây giờ xem ra những chuyện này quả là thật sự.
- Tam vương gia này thực sự khiến người buồn nôn!
Tất cả những chuyện Tam vương gia đã từng làm lúc trước đều bị người trong Hoàng thành vạch trần, chân tướng không còn cách nào che giấu.
- Tam vương gia thật sự rất háo sắc, đã từng hại không ít nữ tử đàng hoàng, bây giờ bên ngoài truyền lưu tin tức kia hơn một nửa đều là thật sự.
Một hộ vệ trong phủ Tam vương gia, không muốn tiết lộ họ tên, chạy đến làm chứng.
- Có người nói chuyện Tam Vương Gia mưu phản là do Gia Cát tướng quân tra được, Gia Cát tướng quân quá phi phàm.
Có nhân sĩ biết chuyện tiết lộ tin tức.
- Ta cũng nghe nói là Gia Cát tướng quân đã sớm biết tất cả những thứ này, cho nên mới đi xét nhà.
- Ta đã nói mà, Gia Cát tướng quân nhìn hào hoa phong nhã, ôn văn nhã nhặn như vậy, không giống như lời mọi người nói rằng hắn dọa người như vậy, khẳng định là có chứng cứ xác thật mới đi xét nhà.
- Đúng vậy, hôm nay còn có người nói Gia Cát tướng quân là Ma Vương, thực sự là cười chết người rồi. Gia Cát tướng quân rõ ràng chính là một người tuổi nhỏ tài cao, ôn nhuận như ngọc, là một vị tướng quân tốt vì dân suy nghĩ, là trụ cột của Thủy Nguyên Quốc, là hi vọng Thủy Nguyên Quốc!
- Không sai, đó là một thiếu niên thật tốt, sao các ngươi có thể nhẫn tâm nói xấu hắn?
- Sau này ai dám lại nói Gia Cát tướng quân là Ma vương, ta nhất định sẽ báo cáo với triều đình!
- Ta cũng thế!
Dân chúng trong thành bàn luận mọi chuyện trên đời, từ chuyện Tam vương gia có ý đồ mưu phản, đến cuối cùng lại dời đề tài trọng tâmn đến Từ Khuyết.
Từ Khuyết cứ thế được tẩy trắng, từ người được mệnh danh là Ma vương khiến người khác sinh ra sợ hãi, nay lại biến thành một thiếu niên tốt ôn hòa nhã nhặn.
...
Trong hoàng cung.
Tử Huyên công chúa thu được tin lức về việc "Tam vương gia mưu phản", ngây người một lúc, nhíu mày nói:
- Tên kia thật sự đã sớm biết Tam vương gia muốn tạo phản sao? Luôn cảm thấy có chút không đúng.
...
Trong Hoàng thành, những Vương gia khác khi nghe chuyện "Tam vương gia mưu phản", đều thay đổi sắc mặt.
...
Trên tường thành Hoàng thành, Thập Nhị Thiếu bị treo trên mặt tường Hoàng thành, nghe được tin tức này liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Vài tên thiếu niên đang đánh tiểu jj lẫn nhau, cũng ngây người như phỗng.
Binh sĩ Tuyết Thành Phụ trách giám sát thấy thế, nói:
- Vì sao dừng lại? Dựa theo quy định, các ngươi bắn một lần lại từ đầu. Đến, hiện tại bắt đầu, một, hai, ba...
...
Mà mấy nhân vật chính trong sự kiện lần này, Từ Khuyết cùng với đám người Tam vương gia, giờ khắc này đang cùng ở trong một gian mật thất.
Sau khi Từ Khuyết ném Tam vương gia đi, thuận lợi tìm được mật thất trong vương phủ, bên trong cất giấu hơn trăm bản pháp quyết, đồng thời còn có vô số Linh Thạch cùng linh dược, mấy thứ này có thể so với một nửa quốc khố của Thủy Nguyên Quốc.
Từ Khuyết đương nhiên sẽ không chút khách khí nhận lấy toàn bộ, nhưng hắn cũng chỉ độc chiếm pháp quyết, còn linh dược cùng Linh Thạch thì phân chia cho 3000 Tuyết Thành quân, giúp bọn họ tăng cao thực lực.
Dù sao những thứ đồ này đối với hắn mà nói, cũng không có tác dụng gì.
Mà khi Tam vương gia tỉnh lại, nhìn thấy đám người đang phân chia bảo vật của y, y tức giận đến mức ngất tiếp một lần.
Chờ đến khi y tỉnh lại lần nữa, mật thất đã trở nên trống rỗng, mà y lại bị người dùng Huyền Thiết giam trên tường, một trẻ người tuổi mà tuấn lãng đang đối diện nở nụ cười với y.
- Làm càn, ngươi muốn làm gì?
Tam vương gia còn chưa rõ ràng tình hình, vừa thấy Từ Khuyết, đã lớn tiếng quát lên.
Từ Khuyết đã sớm đuổi tất cả người trong mật thất ra, lấy Kiếm Hội Kín, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Tam vương gia, lắc đầu nói:
- Ngươi tư thông với địch phản quốc, chứng cứ xác thực, thức thời thì mau chóng khai ra những nơi ngươi giấu pháp quyết khác.
- Vô sỉ, bản vương không có!
Tam vương gia gầm lên.
Từ Khuyết nhất thời thất vọng:
- Không có pháp quyết? Quên đi, thế thì để lại ngươi cũng không có tác dụng gì, tạm biệt.
Nói rồi, hắn dí Kiếm Hội Kín đến yết hầu Tam vương gia, dù sao hắn để Tam vương gia sống đến hiện tại, cũng chỉ vì muốn hỏi xem có còn pháp quyết khác hay không.
- Đừnggg!
Hai mắt Tam vương gia nhanh chóng co lại, sợ hãi vạn phần, hô lớn:
- Chờ đã, bản vương có một bí mật có thể nói cho ngươi. Hiện nay Thủy Hoàng, không phải là thân sinh cốt nhục của tiên hoàng.
- Hả?
Từ Khuyết cầm Kiếm Hội Kín trong tay đột nhiên hơi ngưng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Tam vương gia, trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ... Ngươi biết lai lịch của nàng?