Chương 439: Các Ngươi Đừng Hòng Lấy Được Bất Cứ Món Gì
"Rào!"
Từ Khuyết nói một câu khiến mọi người trong nháy mắt đều ồ lên!
Một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm?
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, thi nhau ngẩng đầu nhìn lên lầu hai tại vị trí phòng nhỏ của Từ Khuyết, muốn nhìn xem người nào bị bệnh thần kinh chạy ra hô giá cả cỡ này.
Chỉ là một pháp khí nhị tinh, cho dù Nữ Đế tự mình luyện chế, có thể bán được mười mấy 20 vạn Linh Thạch hạ phẩm đã đủ khiến tứ phương khiếp sợ rồi.
Thế mà hiện tại, buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, đoàn người còn chưa kịp kêu giá, hắn đã trực tiếp trả giá một trăm vạn, chặn lại con đường của tất cả mọi người.
Mẹ nó, một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm mua một pháp khí nhị tinh? Ai dám chơi với hắn?
Nhưng mành che ngoài phòng Từ Khuyết vẫn kéo căng, khiến người ta không thể thấy rõ dáng dấp của hắn.
Hắn đã quyết định lần này sẽ trang bức một lần thành bộ dáng cao lãnh.
- Tình huống thế nào? Người ở lầu hai đến cùng là người nào?
Trong đại sảnh, cung trang nữ tử cũng hơi ngạc nhiên, truyền âm hỏi người phụ trách.
- Không cần để ý tới, người có thể nắm ngọc thiếp đi vào, chắc chắn có chút nội tình.
Có người chỉ thị cho cung trang nữ tử, bảo nàng không cần quan tâm.
Cung trang nữ tử nhíu nhíu mày, lại hiếu kỳ nhìn phòng nhỏ của Từ Khuyết một chút.
Chín gian sương phòng khác, chỉ có ba người đến tham dự buổi đấu giá, thân phận của mỗi người đều vô cùng bất phàm.
Trong sương phòng đối diện Từ Khuyết, một lãnh diễm nữ tử lắc đầu nở nụ cười:
- Còn tưởng rằng đối diện là đại nhân vật gì, xem ra cũng chỉ như thế, nhất định là một kẻ lần thứ nhất ra ngoài rèn luyện, chưa từng trải. Một lần dùng nhiều Linh Thạch như vậy, lúc nữa chỉ sợ cũng chỉ có thể trừng hai mắt nhìn mà thôi.
Trong một gian sương phòng khác, cũng có người đang cười lạnh:
- Người như thế cũng có thể cầm ngọc thiếp? Xúc động như thế, chỉ sợ là một lão gia hoả nào để ngọc thiếp cho vãn bối đến lăn lộn lịch luyện?
...
- Được, quý khách ở phòng nhỏ số ba ra giá một trăm vạn Linh Thạch, còn có ai ra giá tiền cao hơn hay không?
Cung trang nữ tử chủ trì đại cục, kéo tâm trí của mọi người về.
- Một trăm vạn lần thứ nhất!
- Lần thứ hai!
- Lần thứ ba, thành giao!
"Đùng!"
Cung trang nữ tử gõ búa xuống, nhìn về phía phòng nhỏ của Từ Khuyết, cười nhạt nói:
- Chúc mừng quý khách phòng nhỏ số ba, dùng một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm lấy được vật đấu giá thứ nhất.
Toàn trường đều vắng lặng, không có ai vỗ tay.
Bởi vì giá này, thực sự quá đáng sợ, đoàn người đều không hiểu được được kẻ này muốn làm gì, vừa đến đã ra giá cao như thế, cũng không biết có phải đến gây sự không.
Đến lúc không thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy, phỏng chừng sẽ gây ra chuyện cười lớn.
Nhưng quy tắc buổi đấu giá là sau khi kết thúc mới tiến hành kết toán, vì thế đoàn người cũng không biết được đáp án.
Buổi đấu giá lại tiếp tục tiến hành.
Vật đấu giá tiếp theo là mười bình đan dược, không phải do Nữ Đế gửi ra, giá quy định cũng là 50 ngàn Linh Thạch.
Mà lần này, Từ Khuyết ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt nhìn.
Đan dược mà thôi, hắn có rất nhiều, hơn nữa cũng không phải đồ vật Nữ Đế lấy ra, không lọt nổi mắt xanh của hắn.
Trong đại sảnh có người bắt đầu ra giá, cuối cùng dùng giá mười vạn Linh Thạch, bị một tên tán tu mua đi.
Nhưng mục tiêu mọi người quan tâm, vẫn là Từ Khuyết ở trong phòng.
- Kỳ quái, tại sao hắn không kêu giá?
- Ha ha, khẳng định là không đủ Linh Thạch rồi!
- Một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm, một lần bỏ ra, sợ rằng không còn nhiều đi.
- Thật là quái dị, người như thế làm sao lại lấy được ngọc thiếp?
...
Rất nhiều người bắt đầu thấp giọng nghị luận, cũng có người tỏ vẻ xem thường, châm chọc nhìn về sương phòng của Từ Khuyết.
Từ Khuyết tự nhiên cũng nghe thấy những tiếng nghi luận này, nhất thời cảm thấy không vui.
Ta không có Linh Thạch?
Một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm đã hết?
Đùa gì thế?
Các ngươi đều là những kẻ cặn bã, sau đây các ngươi đừng mong mua được một món đồ nào.
- Kế tiếp là vật đấu giá thứ ba của ngày hôm nay —— Tử Kim Băng Ngọc Trụy! Đây là vật khi Thủy Hoàng điện hạ còn trẻ đi rèn luyện thu hoạch được, vẫn đeo đến nay, là pháp khí cấp tam tinh. Hiện tại bắt đầu bán đấu giá, giá quy định mười vạn Linh Thạch hạ phẩm...
"Coong!"
Cung trang nữ tử còn không giới thiệu xong,
Lầu hai lại truyền tới tiếng chuông đồng.
Rồi tiếng Từ Khuyết cũng truyền ra:
- Vương Tư Thông ra giá một trăm vạn!
Bá một thoáng, toàn trường tiếp tục làn thứ hai yên lặng.
Tất cả mọi người đều biến thành ngây ngốc.
Tại sao lại là hắn?
Tại sao lại là một trăm vạn?
Con hàng này muốn làm gì? Thừa Linh Thạch à?
Cung trang nữ tử cũng sửng sốt, nàng đã chủ trì không ít buổi đấu giá, nhưng tới bây giờ chưa từng thấy người nào trả giá như vậy, trực tiếp nâng giá lên gấp mười lần, căn bản không cho người khác cơ hội.
Hơn nữa loại trả giá này, hoàn toàn là lỗ vốn, dù sao một trăm vạn Linh Thạch đủ để mua ba, bốn kiện pháp khí cấp bậc tam tinh rồi.
"Đùng!"
Cuối cùng khi cung trang nữ tử đập một búa xuống, Từ Khuyết thành công lấy được Tử Kim Băng Ngọc Trụy.
Mọi người cũng chỉ có thể nhìn, không có gì để nói.
- Quên đi, chỉ là một ít vật nhỏ mà thôi.
- Hắn hiện tại ra giá như thế, chờ đến lúc có bảo vật chân chính xuất hiện, nhất định sẽ không còn Linh Thạch để đấu giá,
- Hừ, vừa mở miệng là một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm, kiểu trả giá này, xem hắn có thể mua bao nhiêu lần!
Không ít tu sĩ trẻ tuổi lạnh giọng châm chọc.
Bọn họ vốn đến vì đồ vật của Nữ Đế, muốn sưu tầm, kết quả nửa đường lại có một Từ Khuyết nhảy ra, khiến bọn họ hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhưng bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ, dù sao tài lực có hạn, lấy ra một trăm vạn Linh Thạch để mua một vật sưu tập, bọn họ không có can đảm này.
Mà ở đây, dưới những lời trào phúng không ngừng của bọn họ, cũng không thiếu người ở thờ ơ lạnh nhạt.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, kiểu trả giá của Từ Khuyết, tuyệt đối không kiên trì được bao lâu.
- Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể ra giá một hai lần.
- Loại danh tiếng này cứ để hắn lấy đi, ngược lại lãng phí Linh Thạch cũng không phải chúng ta.
- Không sai! Vật đấu giá tiếp theo, chúng ta đều không kêu giá nhé.
- Hừ, các ngươi cứ nhường nhịn như vậy, để hắn càng ngày càng hung hăng, không phải là một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm sao? Chờ xem kịch vui đi.
Một người thanh niên trẻ cười lạnh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sương phòng của Từ Khuyết.
Cùng lúc đó, cung trang nữ tử đã để người ta đưa tới vật đấu giá mới, đưa tay vung lên, vải đỏ đột nhiên mở ra, bên trên bày một cây trâm cài nhỏ, khảm nạm mấy viên bạch ngọc linh châu, toả ra Thủy nguyên linh khí dày đặc.
- Tiếp theo là vật đấu giá thứ tư ngày hôm nay, cũng là Thủy Hoàng điện hạ...
- Lưu Vân ra một trăm vạn!
Cung trang nữ tử vẫn chưa giới thiệu xong vật phẩm, một tiếng nói đã đột nhiên vang lên trong đại sảnh.
Mọi người ở đây đều khiếp sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên trẻ vừa kêu giá.
Người thanh niên trẻ tên Lưu Vân đang tỏ vẻ đắc ý, cho là mình nhanh hơn Từ Khuyết một bước, giành được cách ra giá một trăm vạn, Từ Khuyết sẽ không dám trả tiếp.
- Có mấy người nghĩ chính mình có chút Linh Thạch, liền không coi ai ra gì. Chỉ một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm, thật sự cho rằng có thể khiến người khác khiếp sợ?
Lưu Vân lạnh lùng chế giễu nói
Mọi người ở đây cũng lộ ra ý cười.
"Coong!"
Nhưng đúng vào lúc này, phòng nhỏ trên lầu hai lại vang lên tiếng chuông đồng.
- Vương Tư Thông ra giá ngàn vạn!