Chương 87: Trời Ạ Ngươi Đang Làm Gì
- Đáng chết, ta muốn giết hắn! - Không giết chết người này, tâm hỏa của ta khó tiêu trừ!
Vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn chằm chằm Từ Khuyết đang tỏ vẻ vui mừng, cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt lóe sát ý. "Bạch!"
Lúc này, mười cây Tinh Mang Thảo trong tay Từ Khuyết đã bị thiêu cháy thành tro bụi, hắn đang rất hài lòng và cao hứng, hoàn toàn không để ý đến vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ đang bừng bừng sát khí kia.
Bỏ ra một điểm Trang Bức mua được mười cây dược thảo, đốt một lần lấy được hơn trăm điểm Trang Bức, lợi nhuận cao như vậy, sao có thể không làm? Nhất định phải làm, hơn nữa việc này làm một lần vẫn không đủ, phải làm thêm mấy lần, thừa dịp lần thí luyện này, cố gắng kiếm hơn một nghìn điểm Trang Bức mới được.
Còn chuyện làm thế có khiến người khác bị tức chết hay không? Ha ha, Từ Khuyết không nghĩ tới vấn đề này.
- Ấy, Hoa huynh đệ?
Đột nhiên cách đó không xa xuất hiện mấy bóng người, chính là Tằng Phồn Vinh cùng vài tên tu sĩ lúc trước, cùng kết bạn đi tới.
Từ Khuyết nhìn tới, trên mặt mấy người đều có chút vui mừng, hiển nhiên là có thu hoạch, liền chắp tay cười nói: - Tăng huynh, xem ra là đã hoàn thành nhiệm vụ? - Ân, vận khí của chúng ta cũng tốt, đúng lúc phát hiện một cây Tinh Mang Thảo dưới góc một tảng đá lớn, hiện tại chúng ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, ngươi thu hoạch thế nào?
Tằng Phồn Vinh gật đầu cười nói.
- Ta? Cũng được, bình thường thôi!
Từ Khuyết nhún nhún vai, hờ hững đáp.
Bên cạnh vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ đang ngồi dưới đất nghe được lời này, suýt chút nữa đã há mồm chửi mắng, ngươi vừa mới đốt mười cây Tinh Mang Thảo, bây giờ lại dám nói "Cũng được, bình thường thôi"?
Mẹ ngươi "Vẫn được", mẹ ngươi "Bình thường thôi"!
Nếu không nhìn thấy Từ Khuyết có người giúp đỡ lại gần, mấy người này đã sớm cùng nhau xông lên, liều mạng với Từ Khuyết rồi.
Nhưng mà, những người này ngoại trừ Tằng Phồn Vinh, còn lại đối với Từ Khuyết không hề quan tâm.
Tuy nói lúc trước từng chứng kiến thực lực của Từ Khuyết, nhưng cửa ải hiện tại này kiểm tra vận khí, mấy người thấy vẻ Từ Khuyết không có ý mừng, nên đoán hắn cũng không tìm được Tinh Mang Thảo, nội tâm không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác.
Thực lực mạnh thì làm sao, ít ra vận khí của ngươi kém hơn chúng ta!
Nhưng câu nói như thế này bọn họ cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, vẻ mặt đắc chí, nhưng không dám nói ra lời.
Tằng Phồn Vinh thấy Từ Khuyết vẫn bình thản, cũng hiểu lầm hắn không có thu hoạch, nên cũng không tiện nhắc lại việc này, con ngươi quét qua, vừa vặn nhìn thấy trên đất có mấy dấu ấn màu vàng nhạt, không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ hỏi một tiếng.
- Ấy, Hoa huynh, đây là thứ gì?
Hắn chỉ vào mấy dấu chữ"SB" trên đất hỏi.
Từ Khuyết nhìn lướt qua, thuận miệng đáp: - Há, đó là dấu hiệu của Tạc Thiên Bang chúng ta, như thế nào, đẹp chứ?
Tằng Phồn Vinh mơ hồ, thực sự không thấy đẹp chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: - Hoa huynh, vật ấy tại sao lại khắc trên đất? Lại còn có thể duy trì màu vàng, làm bằng nguyên liệu gì quý báu sao? - Không quý, ngươi có muốn cũng khắc vài chữ ở chỗ này lưu niệm hay không?
Từ Khuyết hỏi.
Tằng Phồn Vinh xua tay cười nói: - Không cần không cần.
Trên mặt đất vài tên cường giả Kim Đan kỳ nhất thời lại cảm thấy muốn thổ huyết.- Không quý? Không quý mới là lạ! Chờ chút, tên này nói còn muốn khắc chữ? Ta thảo, chẳng lẽ trên người hắn vẫn còn có Tinh Mang Thảo?
- Hoa huynh, nhưng mà ta cảm thấy, nếu ngươi khắc dấu hiệu, thì phải thêm tên bang phái vào, bằng không sau khi người khác thấy, có khả năng sẽ không hiểu ý nghĩa của dấu hiệu này!
Lúc này, Tằng Phồn Vinh suy tư một chút rồi bổ sung một câu.
- Đúng thật, Tăng huynh thực sự là một lời thức tỉnh người trong mộng, ngươi không nói ta đều đã quên.
Hai mắt Từ Khuyết sáng lên, đưa tay sờ soạng trong ngực một trận.
CMN, thằng béo đáng chết, khắc em gái ngươi chứ khắc, ngươi biết tên này lấy cái gì khắc không mà ngươi ở đó nói lung tung.
Vài tên cường giả Kim Đan kỳ đang ngồi trên đất nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã gào lên mắng Tằng Phồn Vinh.
Nhưng xuất phát từ khát vọng với Tinh Mang Thảo, bọn họ không dám mắng, vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía Từ Khuyết, ôn hòa nói: - Vị Đạo hữu này, trước đây chúng ta có mạo phạm ngươi, mong ngươi thông cảm, không biết ngươi... có còn Tinh Mang Thảo hay không?
Từ Khuyết gật gật đầu nói: - Còn! Làm sao, các ngươi muốn à? - Vâng vâng!
Vài tên mừng rỡ gật đầu liên tục.
- Ô, thật sự muốn à, muốn thì nói sớm một chút, bây giờ nói rồi ta cũng sẽ không cho các ngươi.
Từ Khuyết đem lời nói lúc trước của mấy người này trả lại nguyên văn.
Sắc mặt mấy người nhất thời cứng đờ.
Mấy người Tằng Phồn Vinh lại vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Từ Khuyết từ trong ngực móc ra một đám lớn Tinh Mang Thảo, mấy người ngây ngốc tại chỗ.
- Hoa... Hoa huynh, ngươi chuyện này... Chuyện này...
Tằng Phồn Vinh trợn to hai mắt, lắp bắp mãi không thành lời, trên mặt vô cùng kinh ngạc.
Vài tên tu sĩ ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người, đắc chí trong lòng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, thậm chí suýt chút nữa đã ngất đi.
Làm sao có khả năng... có nhiều Tinh Mang Thảo như vậy?
Cái tên này không phải là giết người cướp Tinh Mang Thảo chứ?
...
Mấy người nhất thời sợ hãi vạn phần nhìn về phía Từ Khuyết, một người trong đó cũng bận bịu che ngực, tự như sợ người khác không biết Tinh Mang Thảo đang ở trên người hắn.
Từ Khuyết liếc qua những người kia một chút, cũng không để ý đên ánh mắt khiếp sợ của mấy tên cường giả Kim Đan kỳ khác, ngón tay ngưng lại một tia hỏa diễm!
- Đạo hữu!
- Thủ hạ lưu thảo a, đạo hữu!
- Có chuyện gì từ từ nói, đừng như vậy mà!"
Vài tên cường giả Kim Đan kỳ sợ đến mức trái tim cũng sắp rơi ra, khẩn trương xông lên phía trước.
- Các ngươi muốn làm gì?
Mấy người Tằng Phồn Vinh bị phản ứng của bọn họ làm cho giật mình, cho rằng bọn họ muốn cướp linh thảo của Từ Khuyết, lập tức đứng ra quát lên.
Thấy phía Từ Khuyết có nhiều người, vài tên cường giả Kim Đan kỳ căn bản không dám động thủ, vẻ mặt lo lắng muốn mở miệng giải thích.
Mà khi bọn họ nhìn thấy trong tay Từ Khuyết lại xuất hiện một ngọn lửa, lần thứ hai bay đến đám Tinh Mang Thảo, lời vừa dâng lên nhất thời không nói ra được, trái tim giống như bị đao cắt, đau đến không thở được.
- Hoa huynh, mấy người này ngươi... Ạch... Trời ạ, Hoa huynh, ngươi... ngươi đang làm gì thế?
Tằng Phồn Vinh quay đầu muốn hỏi Từ Khuyết, kết quả nhìn thấy Từ Khuyết nhóm lửa đốt Tinh Mang Thảo, y cũng không có cách nào bình tĩnh, suýt chút nữa bị dọa sợ đến mức ngã ngồi trên đất.
Mấy người còn lại cũng quay đầu nhìn, rồi há hốc mồm.
Bao nhiêu Tinh Mang Thảo, cái tên này... lại... đốt hết? Tại saooo?
Sau một khắc, bọn họ cũng hiểu rõ ra.
Chỉ thấy Từ Khuyết nắm Tinh Mang Thảo tỏa ra "Pháo hoa" màu vàng, quét về mặt đất, Long Phi Phượng Vũ tùy ý vẽ loạn.
Rất nhanh, dưới ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, trên mặt đất đã xuất hiện mấy chữ cứng cáp mạnh mẽ, hùng hồn hào phóng màu vàng nhạt.
- Tạc Thiên Bang, lợi hại!
- Tạc Thiên Bang, thô bạo!
...
- Chữ đẹp!
Từ Khuyết ném đám Tinh Mang Thảo trong tay này đã hóa thành tro tàn đi, thưởng thức nét chữ phóng khoáng của mình trên mặt đất!
Đồng thời, trong đầu hắn cũng vang lên không ngừng tiếng thông báo của hệ thống:
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 20 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!