Chương 1
Sau khi học xong tiến sĩ ở nước ngoài, tôi về nước để kế thừa sự nghiệp của gia đình.
Vừa đáp xuống sân bay, bố mẹ tôi đã nói rằng vị hôn phu tương lai Giang Cảnh Sơ sẽ đến đón tôi.
Thế mà tôi kéo hành lý chờ nửa tiếng chẳng thấy bóng dáng ai. Gọi điện cho Giang Cảnh Sơ cũng không ai bắt máy.
Lúc cơn bực lên đến cổ họng, màn hình lớn ở sân bay bắt đầu chiếu bản tin tìm người.
Khuôn mặt Giang Cảnh Sơ xuất hiện trên màn hình, vẻ nghiêm nghị không giấu được sự lo lắng và sốt ruột.
"Tống Nhu Nhiêu, bây giờ em lập tức về nhà cho anh! Cho dù em đã lên máy bay, anh cũng có thể bắt phi cơ quay đầu. Mọi vấn đề chúng ta về nhà giải quyết, anh không cho phép em cứ thế mà nói đi là đi!"
Ba năm không gặp, khuôn mặt anh ta đã bớt vẻ non nớt, trở nên trưởng thành hơn.
Còn đôi mắt đỏ hoe lúc này của anh ta, lại khiến tôi nhớ về ba năm trước.
Anh ta cũng cẩn thận kéo ống tay áo tôi, hỏi tôi có thể không ra nước ngoài được không.
Cũng với đôi mắt đỏ hoe như thế, tràn đầy sự lưu luyến và yêu thương.
Vì vậy, tôi đã cố gắng hoàn thành việc học sớm.
Muốn sớm trở về nước, trở về bên cạnh anh ta.
Nào ngờ bây giờ anh ta lại đi gọi tên người khác, chiếm dụng tài nguyên công cộng, làm trò hề giữa thanh thiên bạch nhật.
Lúc này tôi mới biết, chàng thiếu niên năm xưa đã trở thành một thằng điên rồi.
Tôi thở dài, chuẩn bị gọi xe.
Đột nhiên có người va vào tôi, điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt một đường.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tôi nhìn kỹ một lúc, cũng sững sờ.
Cô gái trước mắt có bảy phần giống tôi, nhưng thần thái lại ngây thơ, trông như phiên bản 'ngọt ngào' của tôi vậy.
Thấy tôi, cô ta cũng ngẩn ra, dò hỏi: "Sầm tiểu thư?"
Tôi khẽ nhướn mày: "Cô là?"
Thấy tôi thừa nhận thân phận, cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi là chim hoàng yến thay thế của cô. Ba năm cô vắng mặt, đều là tôi ở bên cạnh Cảnh Sơ."
"Nhưng cô không cần lo, tôi chỉ vì tiền thôi. Anh ta mỗi tháng cho tôi năm mươi vạn, tôi thật sự không thể từ chối. Này, tôi nghe nói cô về nước, nên đã dọn hành lý chuẩn bị đi rồi."
Tôi liếc nhìn màn hình lớn, rồi lại liếc nhìn cô ta: "Vậy cô chính là Tống Nhu Nhiêu?"
Tống Nhu Nhiêu cười bất lực: "Anh ta là người như vậy đấy, tôi vừa nói muốn đi là đã cuống cuồng lên. Cũng không biết tại sao anh ta lại phụ thuộc vào tôi đến thế, rõ ràng tôi chỉ là chim hoàng yến anh ta nuôi thôi."
Tôi còn chưa nói gì, Giang Cảnh Sơ đã vội vàng chạy đến, túm lấy tay Tống Nhu Nhiêu.
"Bảo bối, không có sự cho phép của anh, em đừng hòng rời xa anh."
Ánh mắt anh ta chỉ có cô ta, đến mức hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng ngay bên cạnh.
Tôi thản nhiên lên tiếng: "Giang Cảnh Sơ."
Giang Cảnh Sơ giật mình, đờ người ra mất ba giây, mới từ từ quay mặt lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, đáy mắt đỏ hoe.
"Em... cuối cùng cũng đã về rồi."
Bị anh ta cho leo cây lâu như vậy, kiên nhẫn của tôi vốn đã cạn sạch.
Lại còn được xem một màn kịch hay như thế, tính tình tôi đã sắp không kìm được nữa, làm gì có tâm trạng mà nói chuyện vô nghĩa với anh ta.
Tôi ném hành lý cho anh ta, mặt không cảm xúc bước ra ngoài: "Đưa tôi về nhà."
Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà đi ngủ.
Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Giang Cảnh Sơ hiểu rõ tính nết của tôi hơn ai hết.
Khi tôi càng sắp nổi giận, tôi càng tỏ ra bình tĩnh.
Anh ta hơi hoảng hốt, vội vàng đi theo tôi.
"Được, chúng ta về nhà."
Vừa đi được vài bước, phía sau đã vọng lại một tiếng khóc nũng nịu:
"Cảnh Sơ, anh không quan tâm đến em nữa sao?"
Tống Nhu Nhiêu đứng tại chỗ, trông yếu đuối và bất lực.
Giang Cảnh Sơ như bừng tỉnh, dừng bước, liếc nhìn vẻ mặt của tôi, rồi vẫn đi về phía cô ta vài bước, trầm giọng nói: "Đi theo, anh đưa em về."
Cô ta bĩu môi, kéo vali đi theo.
Đi được vài bước, cô ta muốn nắm tay Giang Cảnh Sơ.
Nhưng bị Giang Cảnh Sơ tránh đi.
Cô ta lập tức tủi thân kêu lên: "Nếu anh đối xử với em như vậy, thì còn đến sân bay tìm em làm gì? Thà cứ để em đi luôn cho xong!"
Giang Cảnh Sơ nhíu mày: "Đừng có làm loạn."
Tống Nhu Nhiêu giận dỗi quay đầu bỏ đi, động tác quá mạnh, cái vali không có gì của cô ta suýt nữa bị nhấc bổng lên.
Cô ta căn bản không có ý định đi.
Hay nói đúng hơn, cô ta tin chắc rằng Giang Cảnh Sơ sẽ đuổi theo.
Giang Cảnh Sơ nắm cổ tay cô ta kéo về, kiên nhẫn giảng giải: "Em trai em còn nợ nần cờ bạc, mẹ em còn đang bị bệnh. Em cứ thế mà đi thì bọn họ phải làm sao?"
Hay lắm, một bà mẹ bị bệnh, một thằng em trai mê cờ bạc, một gia đình tan nát và một cô gái đau khổ.
Tống Nhu Nhiêu rõ ràng không hài lòng với lời nói của anh ta, cô ta dĩ nhiên muốn nghe anh ta nói không thể sống thiếu cô ta hơn.
Nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng ngoan ngoãn.
Dù sao thì cô ta cũng không muốn đi thật.
Giang Cảnh Sơ buông cổ tay cô ta ra, ghé sát vào tôi, dịu giọng nói: "Tống Nhu Nhiêu vừa tốt nghiệp đại học, chưa có công việc ổn định, gia cảnh lại đặc biệt, anh chỉ là ra tay cứu trợ mà giúp đỡ cô ta thôi, em đừng nghĩ nhiều."
Tôi cười cười: "Tôi có nghĩ nhiều đâu."
Có gì mà phải nghĩ, hai người họ không phải là thần kinh có đôi có cặp sao?
Giang Cảnh Sơ thấy nhẹ nhõm.
Cho đến khi đến bãi đậu xe, anh ta bê cái vali siêu nặng của tôi lên xe. Tôi tiện tay giật lấy chìa khóa của anh ta, ngồi vào ghế lái chiếc Maybach, khóa hết các cửa xe.
Hai người họ sững sờ đứng bên cạnh xe.
Tôi thò đầu ra nói: "Tôi không quen đi chung xe với người mình không thích, hai người tự bắt xe về đi. Nhớ dùng ứng dụng 'heo con' nhé, khuyến mãi nhiều lại tiết kiệm."
Rồi đạp ga phóng đi như bay.
Chỉ để lại hai người họ đứng tại chỗ hít một bụng khói.