Tôi Đâu Phải Bạch Nguyệt Quang Yếu Đuối?

Chương 2

Chương 2
Nực cười. Nếu không phải hành lý nặng và không có xe, thì tôi đã nhịn hai người họ lâu đến thế sao?
Xem hai người họ tình tứ thà tôi đi xem phim thần tượng dở còn hơn.
Về đến nhà, ăn ngon uống sướng, ngủ một mạch đến chiều hôm sau, cả người thấy sảng khoái hẳn.
Tôi xuống nhà ăn chén yến sào dì nấu, thì nghe bố mẹ nói Giang Cảnh Sơ đã chờ tôi cả đêm.
Bố mẹ coi Giang Cảnh Sơ như con rể tương lai vậy.
Gần hai năm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn chúng tôi không ổn định, cần phải có một cuộc cải tổ lớn từ bên trong.
Tuy nhiên, thay máu có rủi ro, cách an toàn nhất là liên hôn cường cường, giảm thiểu rủi ro.
Nhìn quanh cả cái giới này, chỉ có nhà họ Giang là xứng đôi.
Cũng vì giữ lại Giang Cảnh Sơ có ích, nên tôi mới phải ép mình nặn ra cái thái độ và sự kiên nhẫn này.
Giang Cảnh Sơ đang chờ tôi trong phòng khách, trước mặt còn đặt một chiếc bánh mousse.
Anh ta đứng dậy đón tôi, cười dịu dàng: "Bảo bối, anh đã đặt chiếc bánh mà em thích ăn nhất. Vị bánh này giờ họ không làm nữa, là anh đặc biệt đặt riêng đấy. Em nếm thử xem, còn là hương vị của ba năm trước không?"
Đúng là chiếc bánh mà trước đây năm nào sinh nhật tôi cũng đặt.
Vị trà nhài, ngọt mà không ngán.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta: "Đừng gọi tên thân mật của tôi nữa, thấy ghê lắm."
Sắc mặt anh ta cứng lại: "Xin lỗi, anh..."
Tôi ngắt lời anh ta: "Ba năm trôi qua rồi, cái gì không đổi thì vẫn không đổi, cái gì thay đổi thì đã sớm mất đi hương vị ban đầu rồi. Đó là chuyện rất bình thường, tôi hiểu mà."
Anh ta nghe ra hàm ý của tôi, không kìm được nắm lấy tay tôi: "Bảo bối, anh và cô ta thật sự không có gì cả. Năm đó em nói đi là đi, anh chỉ là, anh chỉ là quá nhớ em... anh không biết phải xoa dịu nỗi đau như thế nào."
"Cô ta rất giống em, anh để cô ta bên cạnh chỉ là để vơi bớt nỗi nhớ về em, em phải tin anh."
Tôi cười khẩy: "Thay lòng đổi dạ thì là thay lòng đổi dạ, bày đặt thâm tình làm gì? Nếu anh thực sự đủ yêu tôi, thì đã chẳng tòm tèm với người phụ nữ khác. Tôi chỉ đi ra nước ngoài chứ có chết đâu. Anh bây giờ ăn cả cứt rồi, còn ngụy biện rằng ăn cứt chỉ vì thiếu một loại vitamin nào đó trong cứt, không thấy buồn cười à?"
Anh ta không còn lời nào để nói, vẻ hối lỗi trong mắt càng thêm đậm.
"Bảo bối, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?"
"Anh đảm bảo, anh sẽ xử lý cô ta ổn thỏa."
Sau khi tát một cái thì nên cho một viên kẹo.
Tôi dịu giọng: "Năm đó tôi kiên quyết ra nước ngoài, thực sự chỉ để nâng cao bản thân, chứ không phải cố ý bỏ rơi anh. Tình cảm của chúng ta bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào nói quên là quên được sao?"
"Chỉ cần anh giải quyết mọi chuyện của mình sạch sẽ, nhà họ Sầm và nhà họ Giang, tôi và anh, vẫn có thể như trước đây."
"Các vị phụ huynh đều mong chúng ta sớm đính hôn, không phải sao?"
Anh ta lập tức đỏ hoe mắt, ôm tôi vào lòng.
"Bảo bối, anh biết ngay là em sẽ không bỏ rơi anh mà."
Tôi cố gắng vỗ vỗ lưng anh ta một cách không qua loa, chợt nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, Tống Nhu Nhiêu làm rơi điện thoại của tôi, anh bảo cô ta đền gấp mười lần cho tôi."
Giang Cảnh Sơ: "..."
Sau khi Giang Cảnh Sơ rời đi. Tôi cởi chiếc áo khoác bị nhiễm mùi nước hoa của anh ta, vứt thẳng vào sọt rác.
Rồi múc một miếng bánh mousse to đùng.
Ăn ngấu nghiến.
Mẹ nó, vẫn là hương vị ấy.
Ngon.
...
Để nhanh chóng tiếp quản công việc của tập đoàn, tôi dồn hết sức làm việc liền mấy ngày. Đầu óc căng như dây đàn, vắt kiệt từng giọt.
Vốn đã đủ mệt mỏi rồi, muốn lướt Weibo để giải tỏa một chút, lại lướt phải cái người tôi không muốn thấy nhất.
Tài khoản của Tống Nhu Nhiêu.
Trong bài đăng mới nhất, cô ta mặc một chiếc váy hồng cao cấp, ngồi trong nhà hàng phương Tây tắm mình trong ánh hoàng hôn.
Ngón tay thon thả vừa vặn chạm vào tai, để lộ trọn bộ nhẫn, khuyên tai và dây chuyền bằng kim cương hồng.
Trên bàn đặt rượu champagne, hoa tươi, và ở góc bàn 'vô tình' để lộ túi đựng đồ hiệu.
Kèm theo dòng trạng thái:
【Cô ấy sinh ra đã có cả thế giới, còn thế giới của em chỉ có anh.】
【May mắn thay, anh đã không để em thua cuộc.】
Bình luận phía dưới đều là một màu ghen tỵ và chúc phúc.
【Chào phu nhân tương lai của tập đoàn Giang thị, hỏi chị một câu sao chị đẹp thế ạ?】
【Tình yêu có thể khiến con người trưởng thành, thái tử gia họ Giang thực sự đã nuôi dưỡng Nhu Nhiêu rất tốt!】
【Nói đi cũng phải nói lại, chị gái người yêu cũ của thái tử Giang thật là buồn cười. Năm đó chính chị ta tự đá người ta, rồi lại hối hận quay về tìm anh ấy. Vậy ba năm của Nhu Nhiêu nhà chúng ta tính là gì?】
【Nhu Nhiêu thật sự đã rất khó khăn, vừa phải chăm sóc mẹ, lại còn phải trả nợ thay em trai. Cùng thái tử Giang vượt qua giai đoạn khó khăn, thế mà bà cô Sầm nói cướp người là cướp, bắt nạt Nhu Nhiêu không có gia thế à.】
【Giang Cảnh Sơ, tôi khuyên anh, mau chóng cầu hôn Nhu Nhiêu đi, nếu không fan của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu~】
Tôi chụp màn hình, gửi thẳng cho Giang Cảnh Sơ.
Điện thoại của Giang Cảnh Sơ reo rất nhanh.
Giọng anh ta lộ rõ vẻ hoảng hốt: "Bảo bối, họ nói bậy đấy, em đừng để tâm. Anh đưa Tống Nhu Nhiêu đi ăn, chỉ là muốn nói chuyện cho ra lẽ với cô ta thôi."
Tôi hỏi: "Nói chuyện gì? Nói chuyện yêu đương à?"
Giang Cảnh Sơ dừng lại một chút, thành khẩn nói: "Anh không hề theo dõi tài khoản mạng xã hội của cô ta, anh không biết cô ta sẽ đăng như vậy. Anh sẽ xử lý ổn thỏa, em đừng ghen."
"Không ghen." Tôi nói thật, "Nhưng dư luận sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn, tôi tin anh sẽ xử lý ổn thoả."
Tôi nhấn mạnh hai chữ "ổn thoả".
Anh ta đột nhiên cười cưng chiều: "Được được được, không ghen."
Tôi nổi hết da gà, nhanh chóng cúp điện thoại.
Thật là ghê tởm, tôi phải làm việc một lát để trấn tĩnh lại.
Một tiếng sau, khi tôi lướt lại Weibo, tài khoản của Tống Nhu Nhiêu đã bị khóa.
Cảm giác thế giới sạch sẽ hơn hẳn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất