Chương 12:
Đường Tuấn Vũ tựa người vào tường, ra lệnh cho tôi: “Thoát khỏi mật thất, chơi lại lần nữa.”
Căn phòng vẫn tối đen như mực, vẫn là hai người chúng tôi.
Lần này, tôi lại mong thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh hơn nữa.
Tôi dồn toàn bộ sự chú ý vào việc làm nhiệm vụ, Đường Tuấn Vũ im lặng đi theo sau lưng tôi, giúp tôi chắn những NPC đáng sợ.
Sau khi đã hết hoảng sợ, những màn thử thách này không hề khó với một người chơi game kinh dị có kinh nghiệm như tôi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tìm ra manh mối của nhóm mình.
Nhưng cánh cửa vẫn chưa mở. Tôi sợ phải ở riêng một mình với Đường Tuấn Vũ trong không gian này, tôi sợ anh ấy sẽ nói ra những lời mà tôi không thể chấp nhận được.
Tôi nhìn vào màn hình giám sát, nôn nóng đến mức suýt khóc.
“Đừng gọi nữa, anh đã dặn trước rồi.”
Đường Tuấn Vũ nói với tôi câu thứ hai trong hôm nay.
Tôi nhìn anh không hiểu: “Tại sao?”
Đường Tuấn Vũ lại hỏi tôi với vẻ tủi thân hơn: “Sao lại chặn anh?”
“Vì em đã lừa anh, em sợ anh sẽ ghét em.” Tôi trả lời một cách chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy tại sao anh kết bạn lại không đồng ý?”
Hả?
Anh ấy có kết bạn với tôi sao?
Kể từ khi chặn Đường Tuấn Vũ, tôi không còn đăng nhập vào tài khoản đó nữa, còn tài khoản thường dùng thì tôi đã cài đặt không thể kết bạn, nên tôi thật sự không biết anh ấy từng kết bạn với tôi.
“Anh kết bạn với em làm gì?”
“Đương nhiên là để nói cho em biết anh đã sớm nhận ra em không phải Quý Thanh rồi.”
“Sao anh biết được?”
Ngày đó để anh tin, tôi còn đặc biệt bay ra nước ngoài để chụp ảnh cho anh, và anh cũng chưa từng tỏ ra nghi ngờ.
Đường Tuấn Vũ thở dài: “Ngay từ đầu anh đã biết em không phải Quý Thanh rồi, anh và Quý Thanh cũng chưa từng yêu nhau, là cô ấy bịa ra đấy.”
Tôi không biết phải nói gì, ngây ngẩn nhìn anh.
Đường Tuấn Vũ xoa đầu tôi: “Em không nhận ra là anh luôn gọi em bằng tên trong game, gần như không bao giờ gọi em là Quý Thanh sao?”
“Vậy tại sao anh vẫn yêu qua mạng với em?”
“Ban đầu chỉ là muốn xem em diễn thế nào, sau này thì sợ nếu nói ra em sẽ giống như bây giờ, chặn rồi xóa sạch không còn gì, sau đó tự thu mình vào vỏ ốc.”
Tôi không tin.
Đừng tưởng tôi không biết anh thích mẫu con gái như thế nào, tôi thì chẳng có điểm nào giống cả.
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Đường Tuấn Vũ bất lực nói: “Em có bao giờ nghĩ, không phải em bắt chước Quý Thanh, mà là Quý Thanh đang bắt chước em không?”
???
“Nói thế là sao?”
Đường Tuấn Vũ lấy điện thoại ra, mở album ảnh. Trong ảnh là hai đứa trẻ nắm tay nhau, nở nụ cười rạng rỡ.
Một bức ảnh y hệt như vậy, nhà tôi cũng có một tấm, đã bị cất vào hòm đồ cũ từ rất nhiều năm rồi.
“Bây giờ em đã nhớ ra anh là ai chưa?”