Chương 13: (Hết)
Tôi nhìn Đường Tuấn Vũ, trong mắt tràn đầy sự không thể tin được.
Anh nói: “Trì Vi, anh đã tìm em suốt mười lăm năm, nhưng anh cũng phải xin lỗi vì đã không thể nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Sao có thể trách anh ấy được, nếu không phải vì bức ảnh anh đưa ra, tôi đã quên mất mình từng cởi mở và tươi sáng như thế nào.
Rất khó để có thể liên kết cô bé cười rạng rỡ trong ảnh với tôi của hiện tại, một người ngay cả khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt người khác.
Năm năm tuổi, một gia đình mới chuyển đến nhà bên cạnh.
Cặp vợ chồng ấy có một cậu con trai nhỏ, trầm lặng, gầy gò, và rất bám mẹ.
Sau này, Đường Tuấn Vũ học cùng trường mẫu giáo với tôi, vì không thích nói chuyện và hay khóc nên anh ấy trở thành đối tượng bị bạn bè trêu chọc.
Tối hôm đó, Đường Tuấn Vũ và mẹ anh đến nhà tôi chơi. Dưới lời khen của hai người mẹ, tôi cảm thấy việc chăm sóc và bảo vệ Đường Tuấn Vũ trở thành trách nhiệm của mình.
Việc chăm sóc này cứ thế kéo dài từ mẫu giáo đến khi chúng tôi học hết tiểu học.
Đường Tuấn Vũ cũng từ một đứa trẻ chỉ biết bám mẹ trở nên bám dính lấy tôi.
Nhưng vào kỳ nghỉ hè trước khi lên cấp hai, công ty của bố tôi gặp vấn đề, nợ rất nhiều tiền. Tôi thậm chí không kịp nói lời tạm biệt với Đường Tuấn Vũ, đã phải bắt đầu cuộc sống lẩn trốn chủ nợ.
Sau khi phá sản, bố mẹ cãi nhau suốt ngày, sau đó bố bắt đầu nghiện rượu, người mẹ dịu dàng trở nên thất thường, còn tôi thì ngày càng trầm lặng.
Khi họ cãi nhau, tôi chỉ dám trốn trong phòng. Dần dần, tôi trở nên sợ hãi khi tiếp xúc với mọi người, nếu có thể, tôi chỉ mong mình có thể ở mãi trong phòng, không ai đến làm phiền.
Đường Tuấn Vũ ôm tôi vào lòng giải thích: “Anh không biết em của khi trưởng thành sẽ như thế nào, chỉ có thể dùng hình ảnh trong tưởng tượng để mô tả. Quý Thanh là con gái của bạn mẹ anh, thường xuyên đến nhà chơi nên tự nhiên sẽ biết về em, vì vậy mỗi một điểm đều vừa khớp.”
Tôi thoát khỏi vòng tay của Đường Tuấn Vũ: “Vậy nên anh và Quý Thanh không hề đi nghỉ dưỡng?”
“Anh bận học ‘tám điều vinh dự, tám điều sỉ nhục’ và ứng dụng ‘Học Tập Cường Quốc’ mà.”
…
Hóa ra những bài đăng đó là gửi cho tôi xem thật sao.
“Vậy làm sao anh xác nhận em chính là người anh quen biết?”
“Trong một bữa tiệc tối, anh tình cờ gặp Lật Tử, bạn cùng phòng của em. Cô ấy đã kể cho anh nghe rất nhiều chuyện về em, ừm, bao gồm cả ID game của em nữa.”
Thảo nào có lần Lật Tử đột nhiên hỏi tôi Đường Tuấn Vũ có đến tìm tôi không.
“Một câu hỏi cuối cùng, đêm Quý Thanh về nước, tại sao anh không vạch trần em?”
Nghe tôi nói, Đường Tuấn Vũ bất lực đáp: “Trì Vi, làm ơn đối xử tốt với anh một chút đi, mạng của anh cũng là mạng mà. Anh đã đi về phía em 99 bước rồi, em không chịu tiến một bước nào về phía anh sao?”
Anh nói, chỉ cần tôi thừa nhận mình là Trì Vi chứ không phải Quý Thanh, thì giữa chúng tôi sẽ không có sự chia tay đầy trắc trở này. Nhưng tôi là một kẻ nhút nhát, tôi không có đủ dũng khí đó.
“Với cả, học cách hôn đi, là như thế này này.”
Nói xong, tôi còn chưa kịp phản ứng, môi đã cảm nhận được một sự ấm áp, tôi bị cướp đi hơi thở.
Nụ hôn chưa dứt, cánh cửa đã mở.
Nhân viên dừng bước, ho nhẹ một tiếng rồi đi xa dần: “Cửa mở rồi, lúc ra về nhớ mang theo đồ dùng cá nhân nhé.”
Lúc đi, tôi vẫn có thể nghe thấy nhân viên lẩm bẩm: “Cặp đôi này bị làm sao vậy nhỉ, trong không khí kinh dị thế này mà vẫn hôn nhau say đắm được, NPC cũng là một phần trong trò chơi của họ à.”
Tôi đỏ mặt nhìn Đường Tuấn Vũ.
Anh nắm tay tôi kéo ra ngoài: “Đi thôi, nhím nhỏ.”