Tôi Là Nhân Vật Phụ Truyện Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 1

Chương 1
Dạo gần đây lớp tôi có một học sinh chuyển trường, tên là Tống Dao – một cô gái đến từ miền Nam.
Cô ấy có gương mặt thanh tú, tính cách dịu dàng, bị trêu một chút là đỏ mặt xấu hổ – mang nét nữ tính mà con gái miền Bắc không có.
Nam nữ gì cũng đều quý mến cô ấy.
Đặc biệt là cái tên côn đồ khét tiếng lớp tôi – Lâm Hách Nam.
Nhưng mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, bởi vì tôi chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, học cùng lớp với nam nữ chính mà thôi.
Thật đấy, mấy hôm trước tôi nhặt được một quyển tiểu thuyết. Nam nữ chính trong truyện chính là hai người đó – Lâm Hách Nam và Tống Dao.
Còn tôi? Cả truyện chỉ được nhắc đến đúng một lần – khi tôi đại diện phát đề kiểm tra môn vật lý cho Tống Dao.
Biết mình chỉ là nhân vật phụ, tôi cũng không hề dao động.
Thậm chí còn có chút tò mò: đang là học sinh cấp ba, họ lấy đâu ra thời gian mà yêu đương nhỉ?
"Nhóc con, tối nay đi chơi với anh nhé?"
Lâm Hách Nam chống một tay lên bàn, cúi người nhìn Tống Dao, khóe môi vểnh lên nụ cười lưu manh.
Nghe cái cách xưng hô đó thôi mà tôi lạnh cả sống lưng.
Trước đây hắn ta đâu có lầy lội thế này, chắc từ sau khi biết Tống Dao nhỏ hơn bạn cùng lứa một tuổi, mà hắn thì học lại một năm nên lớn hơn một tuổi.
Chênh nhau hai tuổi, thế là hắn tự nhiên cứ gọi người ta là “nhóc con”, còn tự xưng là “anh trai”.
Tôi biết rõ thế vì chỗ ngồi của Tống Dao nằm ngay phía trước tôi.
Bọn họ có động tĩnh gì tôi đều nghe thấy.
Giọng Tống Dao dịu dàng vang lên:
“Không được đâu, tối còn có tiết tự học, em phải học bài.”
“Học gì mà học hoài,” hắn ta tỏ vẻ khó chịu.
Tống Dao không nói gì, chỉ nhìn hắn với ánh mắt mơ màng.
“Được rồi được rồi, học thì học. Vậy anh ở lại học cùng em, được chưa?” – Lâm Hách Nam gãi mũi, vẻ mặt như thể “chịu thua em rồi”.
“Em đúng là bà tổ nhà anh luôn đó.”
Tôi mặt không biểu cảm, đánh dấu một dấu tích to đùng lên sách bài tập.
Tốt lắm, độ chính xác 100%.
Nói thì nói là sẽ ở lại học buổi tối,
Nhưng tính Tống Dao quá mềm, bị Lâm Hách Nam dỗ dành một hồi là chịu thua, theo hắn đi mất.
Tôi thì thở phào nhẹ nhõm – chứ nếu cô ấy ở lại, Lâm Hách Nam kiểu gì cũng chạy sang ngồi cạnh. Hai người thì thầm to nhỏ suốt buổi, tôi làm sao yên được?
Người khác còn đỡ, đằng này lại là Lâm Hách Nam – dân đầu gấu chính hiệu.
Lớp trưởng cũng chẳng dám đụng vào hắn, nên hắn muốn làm gì thì làm, chẳng ai ngăn được.
Giờ tai yên tĩnh trở lại, tôi vui vẻ lấy tập bài tập vật lý ra, chuẩn bị “gặp gỡ” với quý phi Lý học của đời mình.
Đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ giải đề thì có người gọi tôi.
Là Trần Mặc – học sinh lớp bên cạnh, cũng là học sinh giỏi nhất khối.
Là đối thủ mà tôi cả đời muốn vượt qua.
Trước khi gặp Trần Mặc, tôi luôn là học sinh đứng đầu.
Nhưng từ khi vào trường Nhất Trung, tôi bị cậu ấy lấn át mọi mặt.
Dù vậy tôi chưa từng nản chí, vẫn nỗ lực không ngừng.
Chỉ tiếc là càng cố lại càng thua.
Nhiều lúc tôi thấy chán nản, trong đầu hiện lên câu: “Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng.”
Giai đoạn học hành căng nhất, tôi vì rối loạn sinh hoạt mà nhập viện.
Mẹ tôi lo tôi cả về thể chất lẫn tinh thần đều không chịu nổi, nên hỏi có muốn chuyển trường không.
Tôi từ chối.
Đối mặt với khó khăn mà bỏ chạy thì chẳng khác gì kẻ hèn.
Tôi bước ra cửa lớp, ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên có khí chất lạnh lùng, tao nhã:
“Có việc gì sao?”
“Đây là giấy đăng ký và đề thi Olympic Toán. Sắp tới có cuộc thi, cô giáo bảo chúng ta tham gia,” Trần Mặc đưa tôi tập giấy.
Tôi cúi đầu, siết chặt tờ đề trong tay.
“Sao vậy?” – Cậu ấy nhận ra tâm trạng tôi không ổn, hiếm khi hỏi thêm một câu.
Tôi cố nén lại cảm xúc, cười nhạt:
“Chỉ là thấy chẳng có ý nghĩa gì. Chắc lại cậu nhất, tôi nhì.”
Lúc này, người có EQ bình thường sẽ nói vài lời an ủi hay khiêm tốn gì đó.
Nhưng Trần Mặc thì không – cậu ta chỉ “Ừ” một tiếng.
Là kiểu tự tin tuyệt đối vào thực lực bản thân.
Tôi biết cậu ấy chỉ nói thật, không có ý khoe khoang gì, nhưng tôi vẫn muốn đấm cho một cái.
Tôi cất nụ cười giả tạo, mặt lạnh tanh nói:
“Trần Mặc, tôi nhất định sẽ đánh bại cậu.”
Dù câu này tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.
Cậu ta vẫn chỉ “Ừ” nhẹ, rồi sau một nhịp dừng ngắn, nói thêm hai chữ:
“Cố lên.”
Tôi: … Tức ghê á.
Cậu ấy vừa đi được một lúc, tôi mới sực nhớ ra câu hỏi vật lý lúc nãy chưa giải được.
Thế là tôi quay lại lớp, cầm sách bài tập đuổi theo.
“Chờ chút,” – tôi lấy hơi, “Tôi muốn hỏi cậu cách làm câu này.”
Trần Mặc dừng lại, mới liếc qua chưa đến một phút đã bắt đầu giảng cho tôi.
Tôi có chút bực:
“Thật ra cậu có thể giả vờ suy nghĩ lâu một chút mà.”
Trần Mặc hơi ngập ngừng:
“... Xin lỗi, vậy tôi làm lại nhé?”
Tôi: “Thôi bỏ đi, giảng luôn đi.”
Đúng lúc đó, một nhóm người ồn ào đi ngang qua.
Tôi ngẩng đầu – là Lâm Hách Nam và đám bạn hắn về rồi.
Giữa đám con trai cao lớn vạm vỡ là Tống Dao nhỏ nhắn e ấp, tay nắm vạt áo của Lâm Hách Nam.
Hắn cười nhăn nhở cúi đầu chào tôi:
“Chào lớp phó vật lý!”
Tôi khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Hai nhóm người lướt qua nhau như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn chẳng bao giờ giao nhau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất