Tôi Là Nhân Vật Phụ Truyện Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 2

Chương 2
Sự bướng bỉnh của tôi thì ai cũng biết cả.
Có những việc, nếu tôi không làm thì thôi. Nhưng nếu đã bắt đầu làm rồi thì tôi phải làm cho thật tốt, tốt nhất có thể.
Chính vì tính cách này, tôi luôn nằm trong top đầu ở mọi phương diện, đặc biệt là trong học tập.
Nên khi cuộc sống của tôi xuất hiện một người giỏi hơn – Trần Mặc – tôi bắt đầu cố chấp.
Thầy cô từng an ủi tôi:
“Trần Mặc là con trai, tư duy tự nhiên sẽ mạnh hơn. Em cũng đã rất giỏi rồi.”
Không ít người cũng bảo tôi:
“Con gái học kém môn tự nhiên cũng là chuyện bình thường mà.”
“Là con gái, cần gì phải bon chen, tranh đua làm gì?”
Nhưng tôi không phục.
Tôi muốn phá vỡ những định kiến cứng nhắc, không muốn bị trói chặt bởi những quy tắc vô hình ấy.
Chỉ là, càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng nhận ra khoảng cách giữa thiên tài và người thường.
Trần Mặc chính là thiên tài.
Những bài khó tôi phải vật lộn mãi mới hiểu, thì cậu ta chỉ cần liếc qua đã biết cách làm.
Còn tôi – có khi phải làm đi làm lại hàng chục dạng bài tương tự mới có thể ngộ ra được cách giải.
Nhưng nếu vì khoảng cách đó mà tự chấp nhận mình bình thường, tự ti, thậm chí buông xuôi thì thật sự sẽ mãi mãi chẳng bao giờ đuổi kịp.
Tôi nhớ đến một câu nói của nhân vật anime mà tôi rất thích – Oikawa Tooru:
“Nếu cậu tự cho rằng mình không có tài năng, thì có lẽ cả đời này cậu sẽ chẳng bao giờ có được nó.
Tài năng là thứ có thể vun đắp để nở hoa.
Cảm bóng có thể rèn luyện mà thành.”
Học tập cũng thế. Mọi chuyện trong đời đều vậy.
Thế nên, phần thưởng cho sự giác ngộ này là:
Tự thưởng cho bản thân một đề toán nữa để làm!
...
Trường Nhất Trung không siết chặt quá về việc kiểm tra giờ học tối, nhưng Lâm Hách Nam và nhóm cậu ta thì hơi xui.
Tối qua, thầy giám thị tổ chức kiểm tra đột xuất.
Họ không có mặt – bị tóm gọn cả nhóm sáu người, không thiếu ai.
Hình phạt là viết bản kiểm điểm và phải đọc trước toàn trường trong lễ chào cờ.
Tống Dao vì nhút nhát, biết bị phạt liền đỏ hoe mắt tại chỗ.
Lâm Hách Nam thì hấp tấp dỗ dành:
“Có gì ghê gớm đâu? Anh bị phạt mấy lần rồi, đọc bản kiểm điểm thôi mà.”
“Hơn nữa, thanh xuân mà không trốn tiết thì không trọn vẹn, cấp ba mà chưa từng viết bản kiểm điểm thì chưa đủ 'mặn'!”
Tống Dao sụt sùi:
“Nhưng… em chưa từng bị phạt, cũng không biết viết bản kiểm điểm thế nào.”
“Ôi giời, chuyện nhỏ,” Lâm Hách Nam vỗ ngực cam đoan,
“Cái anh giỏi nhất chính là viết bản kiểm điểm đấy.”
Thứ hai, sau lễ chào cờ, thầy giám thị đọc tên nhóm bị phạt.
Tống Dao là người đầu tiên lên bục.
Cô đỏ bừng cả mặt, mở bản kiểm điểm ra, lắp ba lắp bắp đọc:
“Chào mọi người, tôi là Lâm Hách Nam…”
Cả sân trường náo loạn.
“Ohhhhh—Lâm Hách Nam~ Lâm Hách Nam~”
Tiếng trêu chọc vang rần rần.
Tống Dao òa khóc, úp mặt chạy về đứng lại hàng lớp.
Các bạn nữ thân với cô ấy thì lập tức nhào tới dỗ dành.
Không ít nam sinh cũng thì thầm an ủi cô đừng buồn.
Tôi đứng phía sau, chỉ thấy cực kỳ phiền phức.
Không vì gì cả, chỉ là tôi bị “dị ứng với kẻ ngu”.
Có sẵn bản kiểm điểm trong tay mà còn không biết đọc, thì có tư cách gì để khóc?
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó – còn căng hơn.
Sau khi năm người còn lại đọc xong bản kiểm điểm, đến lượt Lâm Hách Nam.
Cậu ta đứng trước micro, vừa lười nhác vừa tự đắc, đọc bản kiểm điểm như thể đang phát biểu nhận giải thưởng nào đó.
Tới gần cuối, cậu ta bỗng hét to:
“Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện.”
“Tống Dao, anh thích em!”
“Vì thế, em làm bạn gái anh nhé!!!”
Giọng nói được loa khuếch đại, vang vọng khắp sân trường.
Lúc này mới thật sự nổ tung.
Cuộc sống cấp ba khô khan tẻ nhạt vốn như một bức tranh màu vàng nhạt – ấm áp nhưng quá đỗi bình lặng.
Sự tỏ tình công khai của Lâm Hách Nam giống như một nét vẽ nổi bật, tạo nên chủ đề để mọi người bàn tán suốt cả tuần.
Như một nồi nước đang sôi, sân trường sục sôi sôi sục.
Lễ chào cờ vốn chỉ diễn ra nửa tiếng, nhờ vụ này mà kéo dài thêm 20 phút.
Lần này thì tôi thật sự nổi giận.
Họ tỏ tình hay không là chuyện của họ.
Chọn cách nào tỏ tình cũng là quyền của họ.
Nhưng gây mất trật tự trường học, ảnh hưởng tới người khác thì không đúng.
Tôi mà không đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại, họ có chịu trách nhiệm không?
Cuối cùng, dưới tiếng quát giận dữ của thầy hiệu trưởng, mọi chuyện mới lắng xuống.
Khi được tuyên bố giải tán, tôi còn đang mải suy nghĩ về bài toán tối qua chưa làm ra.
Lâm Hách Nam vừa đi vừa dỗ dành Tống Dao, mặt mũi tươi rói.
Hai người họ đi ngang qua tôi, tôi mới chợt nhớ ra có thể về lớp rồi.
Lâm Hách Nam nhướng mày:
“Lớp phó vật lý, tránh đường nào~”
Giọng điệu đầy đắc ý, ánh mắt rạng rỡ như thể mình là vua của thế giới.
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nghiêng người tránh ra, nhíu mày tiếp tục suy nghĩ bài toán.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất