Chương 5
Khi mới nhập học, trường đã xáo trộn thứ hạng và chia lớp ngẫu nhiên.
Nhưng thực tế thì lớp 1 học lực nhìn chung nhỉnh hơn lớp 2 một chút, lớp 2 lại nhỉnh hơn lớp 3, và các lớp sau cứ thế giảm dần.
Thế nên, không khí học tập ở lớp 1 rõ ràng nghiêm túc và căng hơn hẳn lớp 2.
Bất kể là trong hay ngoài giờ học, ai cũng tranh thủ từng phút từng giây để học.
Vì xếp chỗ ngồi theo thành tích, nên Trần Mặc — người đứng đầu khối — có quyền được ngồi một mình.
Tôi vừa chuyển sang thì cậu ấy chủ động đề nghị cho tôi ngồi cạnh.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đồng ý ngay.
Dù sao thì thầy cô luôn mong những học sinh giỏi ở gần nhau để cùng học tập, cùng tiến bộ.
Tan học, tôi vừa định bổ sung nốt phần ghi chép thì bạn nữ ngồi trước quay xuống:
“Chào cậu, cậu là Tống Niệm Vãn đúng không? Nghe danh đã lâu, mình là Lâm Vũ Tình.”
“Có thể cậu không biết mình, nhưng mình thường xuyên…”
Tôi mỉm cười:
“Cậu thường xuyên xếp sau tôi, là người đứng thứ ba toàn khối mà.”
Lâm Vũ Tình có khuôn mặt rất đáng yêu, cười lên có hai lúm đồng tiền.
Cô ấy ngạc nhiên:
“Wow, cậu nhận ra mình luôn, vinh hạnh quá!”
Tôi cười nhẹ:
“Dù sao trong top 10 lớp lý cũng chẳng có nhiều nữ sinh, cậu giỏi thật đấy!”
Lâm Vũ Tình có chút tự hào:
“Hehe, cũng được thôi, nhưng không bằng cậu đâu.”
“Cơ mà… cậu khác với những gì người ta đồn đại đó nha.”
Về cái “người ta đồn” đó thì tôi đoán được bằng… ngón chân.
“Tôi từng đọc trong Giết Con Chim Nhại một câu, rằng: ‘Đừng bao giờ đánh giá một ai chỉ qua lời kể của người khác, cho đến khi bạn thực sự tiếp xúc với họ.’”
“Ừm, cũng đúng.” Lâm Vũ Tình gật đầu đầy đồng cảm, sau đó hào hứng nói, “Vậy thì tốt quá, giờ hai vị học thần top đầu đều ngồi sau lưng mình rồi, mình có thể hỏi bài thường xuyên được rồi!”
Nói xong, cô ấy còn nhỏ giọng than thở:
“Cậu không biết chứ, Trần Mặc thật đúng là như cái tên của cậu ta, lạnh lùng đến đáng sợ!”
“Mỗi lần mình hỏi bài, mặt mày cậu ta cau lại như kiểu đang nghĩ: ‘Loài người các ngươi đến cái đề này cũng không biết làm à?’”
Tôi không nhịn được cười, thì thầm đáp lại:
“Tôi cũng thế, mỗi lần hỏi cậu ấy bài, cậu ấy thậm chí chẳng cần suy nghĩ gì, tôi có cảm giác IQ mình bị dẫm nát không thương tiếc.”
“Đúng không, đúng không? Cậu ta không phải người luôn ấy!”
Trần Mặc đặt sách xuống, quay đầu nhìn hai đứa tôi:
“Thật ra, giọng của hai cậu cũng chẳng nhỏ lắm đâu, tôi nghe rõ hết đấy.”
Lâm Vũ Tình làm mặt quỷ:
“Bọn tôi cố tình nói cho cậu nghe đó!”
Tôi tiếp lời:
“Thế nào, những gì cậu nghe có hài lòng không?”
Nói xong, tôi và cô ấy đập tay nhau một cái.
Trần Mặc: Không buồn đôi co.
...
Dù tôi đã chuyển sang lớp 1, nhưng mấy lời đồn đại về Lâm Hách Nam và Tống Dao vẫn liên tục lọt vào tai tôi.
Đặc biệt là khi ngồi phía trước tôi lại là “thánh hóng” — Lâm Vũ Tình.
Nào là Lâm Hách Nam và Tống Dao dính như sam, nào là ngày nào Hách Nam cũng mua bữa sáng cho cô ấy, rồi thì “đại ca học đường vì tình yêu mà từ bỏ khí chất hung hãn”…
Một hôm, Lâm Vũ Tình quay xuống thì thào:
“Niệm Niệm, cậu có nghe chưa? Hôm nay là sinh nhật Tống Dao đó.”
“Nghe nói Lâm Hách Nam còn định bắn pháo hoa mừng sinh nhật ở trường nữa kìa!”
Tôi ngạc nhiên:
“Nhưng… trường chắc chắn không cho phép mấy trò đó đâu nhỉ?”
Lâm Vũ Tình chống cằm cười khẩy:
“Cậu nghĩ Lâm Hách Nam là kiểu người biết nghe lời sao?”
Ừ ha.
Tôi mỉm cười:
“Vậy thì cứ coi như được xem pháo hoa miễn phí vậy.”
“Haha, mong là đại ca đừng chơi nhỏ quá, tổ chức hoành tráng một chút mới vui!”
Tối hôm đó, tôi và Trần Mặc cùng vài bạn được thầy gọi lên văn phòng.
Thầy muốn chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển thẳng đại học sắp tới.
Trên đường quay lại lớp, bầu trời phía xa đột nhiên bừng sáng với những chùm pháo hoa rực rỡ.
Ánh sáng sặc sỡ chớp tắt giữa nền trời đen, kèm theo tiếng hò reo từ sân trường tạo thành một bức tranh náo nhiệt và đẹp đẽ.
Tôi và Trần Mặc dừng lại ở hành lang.
Cậu ấy bất ngờ hỏi:
“Cậu có thấy ghen tị không?”
Tôi ngẩn người, rồi dứt khoát đáp:
“Không.”
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn tôi:
“Thật ra, tôi luôn muốn biết… cậu thích gì?”
“Thích học chứ.” — tôi nhìn cậu ấy, ra chiều ngạc nhiên — “Chẳng lẽ tôi biểu hiện chưa đủ rõ sao?”
Trần Mặc bật cười.
“Thế còn lý tưởng của cậu?”
“Xây dựng Tổ quốc.”
Bốn chữ nghe thì có vẻ xa vời, có chút bay bổng. Nhưng đó chính là ước mơ thật sự của tôi.
Tôi hiếm khi có cảm giác muốn chia sẻ như thế này:
“Ba tôi là cảnh sát, đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Hồi nhỏ ông ấy hay bế tôi kể chuyện trung thành yêu nước. Ông bảo, dù thời bình, chúng ta vẫn cần tình yêu với đất nước.”
“Vì ba, tôi rất ngưỡng mộ nghề cảnh sát. Từ nhỏ đã mơ trở thành một cảnh sát giỏi như ông.”
“Nhưng sau khi ông mất, mẹ tôi không đồng ý. Bà đã mất chồng, không muốn tiếp tục sống trong sợ hãi mất con…”
“Vậy nên tôi đổi hướng. Tôi muốn trở thành nhà khoa học, dùng một cách khác để cống hiến.”
Trần Mặc im lặng hồi lâu.
Tôi biết cậu ấy muốn nói gì đó an ủi, chỉ là không biết mở lời thế nào.
Tôi chủ động phá vỡ sự im lặng:
“Còn cậu? Cậu thích gì?”
Trần Mặc nhìn tôi, rồi cất tiếng nói.
Đúng lúc đó, một chùm pháo hoa nổ bùng trên bầu trời, lấn át mất giọng của cậu ấy.
Tôi chỉ thấy miệng cậu mấp máy, mà không nghe được gì.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không nghe rõ, cậu nói gì thế?”
Trần Mặc hơi dao động ánh mắt, sau đó cười - một nụ cười rực rỡ hiếm thấy, dù hơi gượng gạo.
“Không có gì.” Cậu đưa túi quà trong tay cho tôi “Tôi chỉ muốn nói, có vẻ tôi chọn đúng quà sinh nhật rồi.”
Tôi hơi bất ngờ.
Đúng rồi, hôm nay ngoài sinh nhật của Tống Dao, còn là sinh nhật tôi nữa.
Nhưng làm sao Trần Mặc biết?
Thấy vẻ mặt thắc mắc của tôi, cậu ấy giải thích:
“Lần trước vào văn phòng, tình cờ thấy tờ thông tin cá nhân của cậu.”
Tôi nhận quà, mở ra.
Bên trong là một quyển bài tập được gói rất đẹp, kèm theo một cây bút máy.
“Loại mới đấy, chất lượng khá tốt, cậu thử xem.”
Tôi thích mê, nâng niu món quà: “Cảm ơn cậu.”
Hai đứa cùng nhau quay về lớp.
Trần Mặc vẫn giữ khoảng cách nửa bước bên cạnh tôi.
“À mà này, Trần Mặc…” Tôi chợt nhớ ra, “Lần thi giữa kỳ tới, tôi nhất định sẽ vượt qua cậu.”
Trần Mặc vẫn là hai chữ quen thuộc:
“Cố lên.”