Chương 6
Cuộc "tuyên chiến" của tôi kéo dài suốt ba năm, chưa từng có lần nào thắng được Trần Mặc.
Chớp mắt đã lên lớp 12, kỳ thi đại học đang đến gần.
Gần đây nghe nói không rõ vì lý do gì, Lâm Hách Nam chủ động chia tay với Tống Dao.
Ngược lại, Tống Dao – người trước giờ luôn nắm thế thượng phong – lại bắt đầu quấn lấy cậu ta.
Tuy nhiên, trong bầu không khí học tập căng thẳng hiện tại, chẳng ai còn hơi sức đâu mà quan tâm đến mấy chuyện thị phi của họ nữa.
Mọi người chỉ coi như chuyện cười sau bữa cơm, cười xòa một cái rồi thôi.
Những bạn có cơ hội được tuyển thẳng thì phần lớn đều lựa chọn con đường ấy.
Chỉ có tôi và Trần Mặc là không chọn.
Nguyện vọng của tôi là khoa Vật Lý trường Đại học Thanh Hoa.
Nhưng vì thành tích thi đấu và điểm số bình thường của tôi chỉ đủ để được tuyển thẳng vào khoa Toán.
Vậy nên tôi quyết định sẽ tự thi đại học.
Còn Trần Mặc thì theo sắp xếp của gia đình, chuẩn bị đi du học chuyên ngành Quản trị Tài chính.
Lâm Vũ Tình thì được tuyển thẳng vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Trước kỳ thi đại học, Vũ Tình rủ tôi và Trần Mặc cùng lên một ngôi chùa nhỏ trên núi gần trường để cầu may mắn – cầu cho chúng tôi có một tương lai tốt đẹp.
Dù tôi không mấy tin vào mấy chuyện tâm linh, nhưng với suy nghĩ "có còn hơn không", tôi vẫn đi.
Chúng tôi đều hiểu rằng, sau khi tốt nghiệp, muốn tụ họp lại một lần như thế này… sẽ chẳng dễ dàng gì.
Rồi chuyện gì đến cũng đến — vì Trần Mặc không thi đại học, nên tôi trở thành thủ khoa toàn tỉnh.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết: tôi vẫn thua cậu ấy.
Nhưng tôi đã vượt qua chính mình.
Sau khi được "tranh giành" giữa Thanh Hoa và Bắc Đại, cuối cùng tôi chọn khoa Vật Lý của Thanh Hoa.
Bước vào đại học, tôi nhanh chóng hoàn thành đủ tín chỉ để tốt nghiệp sớm, rồi học tiếp chương trình thạc sĩ và tiến sĩ liền mạch.
Tôi dồn hết tâm huyết vào lĩnh vực mình vừa giỏi vừa yêu thích.
Vào dịp kỷ niệm thành lập trường, tôi được mời về làm diễn giả.
Hiệu trưởng tươi cười hỏi tôi:
“Có điều gì em muốn nhắn nhủ đến các em học sinh không?”
Nhìn những gương mặt trẻ trung phía dưới khán đài, lòng tôi dâng trào xúc cảm — tuổi thanh xuân trôi qua thật nhanh.
Khi còn trẻ, chúng ta luôn mong được lớn nhanh, luôn than vãn rằng học hành thật khó khăn, nhà trường thì quản lý nghiêm khắc.
Nhưng khi trưởng thành rồi, chúng ta mới nhận ra — những ngày từng vứt bỏ như rác rưởi ấy, lại là quãng thời gian tươi đẹp chẳng thể quay về.
Vậy nên, điều duy nhất ta có thể làm là…
“Trân trọng hiện tại.”
Tôi nắm chặt micro, nói rành mạch từng từ:
“Đời người không thể quay lại. Chúng ta chỉ có thể trân trọng hiện tại. Biết rõ bản thân muốn gì, rồi toàn tâm toàn ý mà theo đuổi nó.”
“Thay vì sau này phải đọc truyện trọng sinh, truyện nữ chính ngược dòng số phận để lấy lại những gì đã mất, thì tại sao không bắt đầu từ bây giờ — nỗ lực trở thành nhân vật chính tỏa sáng trong chính câu chuyện đời mình?”
“Hy vọng tương lai của các bạn không viết thành tiểu thuyết… mà là một cuốn tự truyện.”
“Tôi không xinh đẹp nổi bật, cũng chỉ là một học sinh bình thường trong hàng triệu người. Nhưng tôi tin rằng, tài năng sẽ khiến tôi tỏa sáng.”
Nhớ lại quãng đời học sinh u tối, như con vịt xấu xí chật vật sống sót, tôi mỉm cười:
“Thanh xuân của tôi không hối tiếc. Còn các em thì sao?”
...
Một lần tụ họp bạn cũ, tôi vô tình nghe được chuyện Lâm Hách Nam đánh nhau trước kỳ thi đại học, bị trường xử phạt.
Cậu ta tức giận bỏ học, giờ làm… giang hồ.
(Nếu nói "giang hồ" sau đó là làm thợ sửa xe thì nghe có vẻ hơi xúc phạm nghề nghiệp ấy…)
Còn Tống Dao, vì mải mê yêu đương nên chểnh mảng học hành, kết quả là thi vào một trường đại học hạng ba.
Nghe đâu sau này hai người lại quay về bên nhau, rồi kết hôn — sống một cuộc đời khá nghèo túng.
Tôi bất giác nhớ lại cuốn tiểu thuyết mình từng nhặt được năm đó — trong đó, họ sống hạnh phúc, viên mãn.
Đúng là, chẳng có ai được định sẵn vận mệnh.
Con đường phía trước, đều là do chính mình bước đi.
Sau buổi họp lớp, tôi định bắt taxi về nhà.
Không ngờ lại tình cờ gặp Lâm Hách Nam.
Cậu ta trông tiều tụy, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt thất thần.
“Tống Niệm Vãn, tôi muốn hỏi cậu một chuyện… Lần thi vật lý năm lớp 11, có phải là cậu giúp tôi sửa lỗi, viết lời nhắc không?”
Tôi hơi ngẩn người, cố nhớ lại nhưng chẳng nghĩ ra gì.
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm.”
Lâm Hách Nam lấy từ trong người ra một tờ đề thi — đúng là bài kiểm tra Vật Lý.
Nhìn nét chữ ngay ngắn trên giấy, tôi lập tức nhận ra là của mình.
“Tôi nhớ ra rồi, lúc đó thầy Vật Lý nhờ tôi soát lỗi đề giúp, sao thế?”
“Thế… tại sao cậu lại viết ‘Cố gắng học hành’ trên đó?”
Tôi thấy khó hiểu:
“Tất nhiên là vì thầy bảo tôi ghi như vậy.”
Lâm Hách Nam cười khổ:
“Hóa ra là vậy…”
Nói rồi, cậu ta quay người rời đi.
Tôi còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì cậu ta quay lại:
“Dù là vậy, cậu tuyệt đối không được ở bên Trần Mặc!”
Tôi cau mày:
“Liên quan gì đến Trần Mặc?”
Trần Mặc trở về nước từ hai năm trước sau khi học xong, hiện đã kế nghiệp gia đình, là một doanh nhân có tiếng.
Gần đây cậu ấy còn đang tập trung làm từ thiện.
Vì ở hai lĩnh vực khác nhau, nên chủ đề chung giữa chúng tôi dần ít đi, cũng ngày càng xa cách.
Chỉ còn vài lời chúc hỏi thăm vào dịp lễ tết.
“Bọn tôi chỉ là bạn bè.”
Tôi ngừng một lát, rồi nói thêm:
“Với lại… tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
“Người tôi yêu… là đất nước này.”