Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 215: Em trai ăn một nửa của mẹ

Tôi nhìn sắc trời, lúc này đã gần tối rồi, theo lý thuyết đứa bé này còn chưa qua đầu bảy, vẫn có thể trở về nhà mà nhỉ? Tại sao nó lại bị trói lại?

“Mộ sơn này quả nhiên có vấn đề!” Vương Uyển Nhu ung dung nháy mắt với tôi, lấy tay cuốn tóc, lại nói: “Chờ trời tối, tôi ngược lại muốn nhìn xem núi Cửu Hồn này có bao nhiêu hồn!”

Tôi từ xa nhìn quỷ nhỏ kia còn đang cố sức nhấc chân, nhưng sau khi thử một hồi mà không thể đi ra ngoài, lại đổi một chỗ khác vừa khóc vừa hét to về phía dưới, nhưng ngoại trừ mấy người chúng tôi có thể nghe được ra, tiếng hô của nó cũng chỉ như tiếng gió.

“Thật đáng thương!” Đại Hồng cắn một cái chân gà đóng gói, nói với tôi: “Trương Dương, chúng ta đón em trai kia về đi?”

Tôi lại lấy ra một cái chân gà đưa cho cô ấy, để cô ấy ăn tiếp, trong lòng cũng không để ý nhiều đến lời nói của cô ấy.

“Cô có thể nhìn thấy em trai nhỏ kia?” Cô nàng mập đột nhiên thò đầu ra hỏi Đại Hồng.

Cô nàng mập vừa hỏi tôi mới phát hiện, những người chúng tôi phần lớn đều có môn đạo, cho nên mới có thể nhìn thấy linh hồn, nhưng Đại Hồng?

“Nó ở đó hả?” Đại Hồng chỉ chân gà trong tay về phía quỷ nhỏ, sau đó vui vẻ nói: “Tôi còn có thể nhìn thấy trong những nắm đất kia có mấy chú mấy thím đó!”

Tôi vừa nghe Đại Hồng nói, vội đảo mắt nhìn chủ nhân trong những ngôi mộ này, nhưng tôi làm sao cũng không nhìn được?

“Trương Dương, chờ sau khi trở về, tôi muốn đưa Đại Hồng này đến miếu đường của tôi một chút!” Vương Uyển Nhu cũng quay đầu nói với tôi.

Quả nhiên là kẻ mạnh tự bạo thần kỹ mà!

Tôi nhìn Đại Hồng đang gặm chân gà, lấy mười cái chân gà làm mồi nhử, để cô ấy giúp tôi nhìn xem thứ ở trong mộ của mẹ tôi.

“Tôi không đi! Tôi sợ!” Nhưng tôi vừa đến ngôi mộ của mẹ tôi, Đại Hồng đã rụt về sau, nói.

Vẻ mặt sư thúc trầm xuống, vỗ mạnh Đại Hồng, nói: “Bảo cô nhìn thì cô nhìn, sợ cái gì!”

“Ở trong có một thím rất đẹp, nhưng bên cạnh bà ấy có một người rất đáng sợ đang trừng mắt nhìn tôi!” Đại Hồng cầm chân gà, bĩu môi nói với tôi.

Có ai khác trong mộ của mẹ tôi sao?

Trong lòng tôi sửng sốt, nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm hai cái, đưa đến trước mặt Đại Hồng, nói: “Có phải người này không?”

Trong điện thoại là ảnh của sư phụ trước khi chết, thừa dịp ông ấy không chú ý tôi đã chụp lén, nhưng Đại Hồng vừa nhìn đã lắc đầu, nói: “Nhìn không rõ!”

Viên Sĩ Bình vừa nghe thì sắc mặt trầm xuống, lấy đồ nghề từ trong túi của anh ta ra, xua tay với Viên Uy, hai người bắt đầu bày trận xung quanh.

“Trương Dương!” Cô nàng mập đột nhiên mỉm cười với tôi, đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi: “Khi cha mẹ tôi chết, tôi vẫn còn đang uống sữa, khi bà ngoại tôi chết, tôi chỉ biết ăn, bây giờ họ đang ở đâu, tôi cũng không biết, nhưng không phải tôi vẫn sống tốt sao!”

“Ừm!” Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, hiểu rằng cô ấy đang an ủi tôi.

Vẻ mặt Vương Uyển Nhu cũng có chút nặng nề, xua tay với Ngụy Yến, bảo cô ấy cẩn thận một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Đợi lát nữa nếu có chuyện thì tôi ra tay trước, các người nhìn thử!”

Trong đám người chúng tôi, nếu luận đạo hạnh cao, kiến thức rộng, nhất định là Vương Uyển Nhu đứng nhất, tôi lập tức không có ý kiến.

Mắt thấy màn đêm dần dần hạ xuống, cái tên nhóc khóc rống kia cũng không khóc nữa, chầm chậm đi về chỗ mộ của mình, tựa vào nắm đất hít từng cái.

Tôi nhìn nửa ngày cũng không thấy nó có tồn tại oán khí, trong lòng thật sự không hiểu được, theo lý thuyết, nó chết thảm như vậy, hẳn là phải có oán khí rất nặng mới đúng chứ?

Vất vả chịu đựng muỗi đốt, mặt trăng vừa lên, tôi vội vàng lấy tiền vàng nến thơm mà ông lão mang cho tôi, làm một án hương ở rìa nghĩa trang.

“Dương muội tử, con cẩn thận một chút!” Vẻ mặt sư thúc hơi nặng nề, khó có khi đứng đắn mà dặn dò tôi.

Tôi cười cười, theo cách ban đầu, dẫn phù niệm chú, ném sợi tóc, sau đó tiếng chuông gọi hồn vừa vang lên, lập tức phun một ngụm máu lên trên Khiên Hồn phù.  

Lần này giấy bùa không khựng lại chút nào, một phát bay lên mộ của mẹ tôi.

“Bóng đen mà Đại Hồng thấy không phải là thầy Hắc đấy chứ? Trương Dương, sư phụ cô và mẹ cô hợp táng hình như cũng không tệ đâu?” Cô nàng mập sững sờ nói một câu với tôi.

Nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không lý giải được suy nghĩ của cô ấy, tôi không để ý đến cô ấy, cầm bùa chú trong tay chậm rãi đi về phía ngôi mộ, trong miệng không ngừng dẫn hồn phù, chuông gọi hồn chậm rãi lay động.

Vốn niệm định niệm tên sư phụ, lại cảm thấy không đúng, dứt khoát đổi thành tên mẹ.

“Vù vù …”

Quả nhiên mộ sơn này có gì đó không đúng, chuông gọi hồn của tôi vang lên một hồi, âm phong bốn phía bỗng nổi lên, đứa nhóc cả người ướt sũng sững sờ đúng bên cạnh tôi, nhìn tôi.

Lòng tôi nóng nảy, lại không biết tên mẹ tôi, chỉ đành kêu to ở trong lòng: “Mẹ mau đến! Mẹ mau đến đây!”

“Hu hu hu!”

Sau khi đọc mấy lần, trong cái mộ kia không có chút động tĩnh nào, mà ngược lại là trong các ngôi mộ khác bắt đầu phát ra tiếng khóc và tiếng la hét.

Một đám linh hồn các loại chạy từ trong mộ của mình ra, trừng đôi mắt trắng dã nhìn tôi.

“Mẹ mau đến đây! Mẹ mau đến đây!” Tôi nhìn linh hồn đứng đầy xung quanh, lại nhìn đứa bé chết non rõ ràng là rất quen thuộc mà chạy nhảy chơi đùa, đột nhiên cảm thấy gọi hồn ở trong mộ là một chuyện rất sai lầm!

“Hà hà!” Một bà mẹ khó sinh trông khoảng hai mươi tuổi đang ưỡn bụng to hà một hơi về phía tôi, bụng đột nhiên nứt ra, một bàn tay nhỏ bé đỏ tươi bỗng vươn về phía tôi.

Tội vội đánh một cái Kim Cương Phục Ma ấn lên bụng bà bầu kia, càng thêm lớn tiếng niệm chú trong lòng.

“Ừm! Ừm!” Có bà bầu khó sinh kia bắt đầu, những linh hồn khác bắc đầu không yên tĩnh, mấy đứa nhỏ thì còn nhào thẳng về phía tôi.

Thật ra đối với linh hồn đã mất đi nhân tính mà nói, đây chỉ có thể xem như bản năng, tất cả những thứ này đều có khát vọng báo thù của chính mình, chúng nó đã từng có sinh mệnh, sau đó lại không có, đối với thứ đã từng sống như chúng thì có thể cướp đi sinh mệnh của người khác cũng là một loại vui vẻ.

“Đi!” Tôi vội cầm chuông gọi hồn trong tay, lắc lắc, mấy đứa trẻ chết non kia nháy mắt đã bị tôi thu vào.

“Á!” Bà bầu khó sinh kia đột nhiên hét chói tai một tiếng, mấy người bên cạnh trông như là bị ngã chết cũng đột nhiên lớn tiếng hét chói tai, móng tay trên tay, móng vuốt sắc bén lập tức dài ra, nhào về phía tôi.

Mẹ của tôi ơi! Nếu ngài không ra ngoài, tôi sẽ nằm ở đây với ngài luôn đấy!

Những linh hồn kia hùng hổ lao tới, hơn nữa giống như có tu vi nhất định, tôi bận rộn hai tay nhưng cũng khó mà đối phó hết.

Chỉ đành không màng cách thức, tay trái rung chuông thu một vài thứ trông hơi vô hại, tay phải thì trực tiếp kết ấn.

Vương Uyển Nhu và Ngụy Yến không thể đến hỗ trợ, quỷ sai với quỷ giống như cảnh sát với người, còn là cảnh sát chuyên môn bắt mấy người vào đồn, cho nên chỉ cần hai người họ vừa ra ngoài, có lẽ bà mẹ trốn trong mộ không chịu lộ diện của tôi lại càng không dám đi ra.

“Dương muội tử!” Sư thúc kết trận bên cạnh mộ sơn, thấy tôi bị đám quỷ vây khốn, vội ném kiếm gỗ đào cho tôi.

Tôi niệm chú ngữ một phen, chân đạp Vũ Bộ dùng lực đâm về phía những linh hồn kia, trong những linh hồn này, bà bầu khó sinh là khó đối phó nhất.

Bởi vì lúc cô ta chết, trong bụng còn có một thứ chưa từng thấy ánh mặt trời, cái loại chấp niệm này càng nặng, hơn nữa bản thân thai chết chính là vật âm, cho nên lại càng có thể trợ giúp cho quỷ tính của bà mẹ khó sinh này.

Tôi vung tay trái phải nhưng cũng chống đỡ không nổi, mộ sơn này gọi là núi Cửu Hồn, nhưng đám hồn chết oan này ít nhất cũng có chín mươi rồi!

Hơn nữa quỷ nhỏ lại nhiều, nhất thời tôi bốn bề thọ địch.

Bà mẹ khó sinh kia lập tức duỗi tay nhào tới, mà thai chết lưu trong bụng cô ta cũng duỗi cả hai tay ra, bên trái lại có một tên không rõ nam nữ bị ngâm đ ến mức trương phình cả người, phun nước mà vọt về phía tôi, đứa bên tay phải thì đẹp hơn một chút, có lẽ là uống thuốc trừ sâu mà chết, vừa chạy về phía tôi vừa phun ra bọt trắng.

Tôi chỉ có hai tay, đối diện phải đối phó bà mẹ khó sinh, vừa phải đối phó cả thai chết này, càng đừng nói là hai bên trái phải kia, đang nghĩ có nên thả Âm Long bên hông hay là Lệ Cổ ra hỗ trợ hay không.

“A! A!” Đột nhiên phía sau tôi truyền đến một tiếng cười trong trẻo, một bàn tay nhỏ bé mập mạp lập tức vươn ra từ trong mộ của mẹ tôi, một tay túm chân người uống thuốc trừ sâu mà chết kia, kéo mạnh vào trong.

“Á!” Sau đó con quỷ uống thuốc trừ sâu mà chết hét chói tai một tiếng rồi biến mất.

Tôi vội kết một cái Kim Cương Phục Ma ấn đánh về phía bà mẹ khó sinh, sau đó tay trái vung một đạo Lôi Tâm Chưởng về phía con quỷ chết đuối phía sau, chân dùng sức đá cái thai chết lưu trong bụng bà mẹ khó sinh kia trở vào.

“Chị ơi! Chị ơi!” Trong mộ mẹ tôi đột nhiên truyền đến tiếng gọi trong trẻo dễ nghe, chỉ thấy một đứa bé mập mạp dắt theo một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quê mùa xuất hiện ở cạnh ngôi mộ.

Tôi liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, khuôn mặt chỉ có thể nói là thanh tú, hoàn toàn không có vẻ đẹp của Lạc Hoa Động Nữ trong truyền thuyết, mà toàn bộ linh hồn còn rất yếu, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tán.

Nhưng con người trời sinh đã có một loại trực giác, giống như anh nhìn thấy cái gì đã lập tức biết mình muốn ăn hay không, tôi nhìn người ăn mặc quê mùa này, chỉ liếc mắt một cái đã có thể xác định bà ấy là mẹ tôi, không có liên quan gì đến diện mạo, cách ăn mặc.

“Bắt nạt chị của tôi!” Đứa nhóc trắng mập kia buông tay mẹ tôi ra, đầu lưỡi rụt lại, cuốn toàn bộ linh hồn trái phải vào trong miệng, dùng sức nhai nhồm nhoàm, nói: “Hương vị rất được đấy! Chị gái có muốn không?”

Tôi thấy đứa bé trắng mập này há miệng đã giải quyết xong tất cả, trong đầu nổ vang một tiếng, lùi về sau, nhưng vừa nghĩ đến mẹ tôi, lại vội đưa tay kéo bà ấy về phía trước.

Mẹ tôi vừa mở miệng đã đột nhiên nói với tôi một đống tiếng Miêu, tôi nghe chẳng hiểu gì, quay đầu lại thấy đứa bé trắng mập kia không sợ hãi chút nào, đầu lưỡi cuốn sang trái sang phải, tất cả linh hồn trên bãi tha ma này lập tức vào hết trong miệng nó.

“Mẹ?” Tôi thử gọi một tiếng, nghĩ thầm chẳng trách vừa rồi gọi nửa ngày không thấy đi ra, hóa ra là không thông ngôn ngữ.

Ngẫm lại bản thân cũng thật uổng phí, nhiều năm như vậy rồi còn chưa học tiếng Miêu.

“Tôi đến!” Cô nàng mập nhanh chóng chạy từ trong rừng ra, trong tay còn kéo theo Đại Hồng, cười một tiếng với mẹ tôi, há miệng đã thông hiểu, sau đó mẹ tôi lại nói một hồi.

“Ngon quá!” Đứa bé trắng mập giải quyết xong đám linh hồn trên mộ sơn, quay đầu nhìn tôi, nói: “Chị không ăn ạ?”

“Không ăn!” Tôi muốn kéo dài thời gian để hỏi mẹ tôi, sau đó mỉm cười với nó, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Tất cả mọi người đều đến đây!” Đứa bé mập trắng khó mà lộ ra biểu cảm rất vui vẻ, bẻ ngón tay mẹ tôi, nói: “Tôi đến ăn mẹ, sau đó lại ăn chị, tôi nghe nói tôi còn có một người anh trai, tôi cũng muốn ăn anh ta!”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất