Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 311: Khuôn mặt tươi cười

Tôi chỉ lo chạy xuống, dưới loại tình huống chạy nhanh thì đầu óc hoạt động rất nhanh.

Nghĩ đến hai món đồ lấy ra từ trên người Tĩnh Trần, tôi không biết cậu ta đã để lại manh mối gì nhưng có thể xác định được cậu ta biết tôi đã đi ra khỏi Cổ Động, hơn nữa còn biết tôi nhất định sẽ tới Nam Nhạc tìm cậu ta!

Nhưng tin tức của cậu ta từ đâu đến? Nếu là từ chỗ lão đạo Diêu thì cậu ta hẳn không có lý do để trở về Nam Nhạc chứ?

Nếu khi trở về Nam Nhạc mới nhận được tin tức vậy cậu ta càng không nên giấu cánh cửa ở phía sau đi mới phải?

Còn cả tấm vải đỏ che trời là đồ của Ngọc Hoàng Cung Viên Sĩ Bình đưa cho tôi nhưng khi ở Tàng Âm Địa, lúc tôi bị Viên Uy bắt thì không còn thấy nữa, lúc này sao lại xuất hiện trên người Tĩnh Trần chứ?

Khi động vật ăn xác rời khỏi thi thể của Viên Uy đã lập tức chết, vậy sao lại có một con đã chết được giấu dưới nách thi thể Tịnh Trần vậy?

Còn chưa nghĩ ra kết quả, tôi đã chạy tới trước xe dừng ở Nam Thiên Môn, mở cửa bồng lái ra rồi vẫy tay với đầu bếp Ngụy xong thì lập tức lái xe muốn rời đi.

“Đồ vô tâm!” Đầu bếp Ngụy hét lớn với tôi.

Tôi nhìn tốc độ của ông ấy vô cùng nhanh chạy về phía tôi trong gương chiếu hậu nên chờ ông ấy vừa lên xe thì lập tức dùng một chân đạp chân ga rồi chạy về phía trước.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đầu bếp Ngụy nắm tay vịn, vẻ mặt khó hiểu hét lớn với tôi.

Trong đầu tôi chỉ toàn là nguyên nhân cái chết của Tĩnh Trần và Viên Sĩ Bình, còn cả hai thứ mà Tĩnh Trần chỉ đích tên để lại cho tôi.

Đầu bếp Ngụy ở phía sau hét lớn vài câu với tôi nhưng tôi đều không nghe thấy, chỉ tập trung lái xe thật nhanh.

Đến khu phục vụ phía dưới Nam Nhạc, có mấy người đang sửa cái hàng rào bị tôi phá lúc trước, thấy tôi lái xe tới thì hét lớn, còn tôi lại xông thẳng vào, loại chuyện giải quyết hậu quả này sẽ có sư thúc tới làm, tôi cũng muốn tùy hứng một lần.

Tiếp đó tôi một đường vượt tốc độ, lúc trở lại nhà họ Đinh, tôi cảm giác toàn bộ chân tôi đều đã tê dại, cứ lái xe đâm thẳng để mở cổng, tôi nhanh chóng chạy tưới phòng của Đại Hồng.

Chỉ thấy đầu bếp Ngụy ở phía sau hét lớn với tôi: “Cô vội đi đầu thai à!”

Nhưng đến khi tôi chạy lên phòng Đại Hồng thì đã không còn bất kỳ ai, vội vàng lấy điện thoại gọi cho sư thúc lại chỉ nghe được tiếng báo bận.

Tôi nhất thời cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang rời khỏi tôi vậy, sư phụ đã chết, ngay cả linh thể tu luyện ở Tàng Âm Địa cũng không biết đã đi đâu!

Nếu sư thúc lại xảy ra chuyện, vậy trên thế giới này tôi cũng không biết còn ai có thể dựa vào nữa?

Trường Sinh hả?

Nhưng cậu đang ở đâu?

“Dương Dương?” Lúc này bà Đinh đang đứng ở cửa, nước mắt lưng tròng nhìn tôi nói: Đinh Lương nói nó đi ra ngoài một lúc, bảo cháu đừng nóng vội, ở nhà chờ nó trở về!”

“Bà~” Tôi như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nhào tới tay của bà Đinh rồi nói: “Cô gái kia đâu rồi? Còn cả Trường Sinh đi đâu rồi?”

“Trường Sinh và Đinh Lương đi cùn nhau, còn cô gái kia cũng bà về thì đã không thấy rồi, Đinh Lương chắc gấp gáp vì chuyện này đấy!” Bà Đinh vội đưa tay vỗ tôi, nặng nề nói: “Bà biết chắc chắn cháu trở về không phải là để chơi, các cháu đó, luôn giấu quá nhiều chuyện ở trong lòng!”

Tôi nhìn bà chỉ mới năm năm không gặp nhưng đầu tóc đã bạc trắng, mở miệng muốn an ủi bà ấy lại nghe được tiếng đầu bếp Ngụy hét lớn: “Cô nói cô ấy đi đâu?”

“Ông làm cái gì vậy?” Bà Đinh cau mày trừng đầu bếp Ngụy một cái, hình như còn muốn nói gì đó nhưng tôi lại vội đẩy bà ấy đi ra.

Đầu bếp Ngụy lúc này thật sự giống như bị điên, hai mắt phóng ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm tôi nói: “Người đâu?”

“Không thấy!” Tôi thành thật trả lời.

Chuyện này thật sự nói không rõ lắm, ai có thể nghĩ tới Đại Hồng đang an toàn ở tại nhà họ Đinh lại không thấy nữa?

Mặc dù tôi chưa từng gặp bảo vệ của nhà họ Đinh nhưng tôi ở chỗ tối chắc chắn có không ít người, nhất là sân sau, nhưng lại có người dưới tình huống thần không biết quỷ không hay mang hai người đi, mà trong đó còn có một quỷ sai có thể qua lại giữa hai giới âm dương là Ngụy Yến!

“Tin lớn vừa rối cô muốn nói cho tôi biết chính là cái này à?” Hai mắt lục quang của đầu bếp Ngụy nhìn chằm chằm tôi, nặng nề nói: “Sao cô không nói sớm chứ!”

“Tôi……” Gian nan ngẩng đầu nhìn đầu bếp Ngụy, tôi thật sự không còn lời nào để nói.

Chuyện lần này đúng là tôi sai, khi tôi nghe được tin Viên Sĩ Bình chết đã tự tiện đến Nam Nhạc. Tôi chính là như vậy, bất kể làm chuyện gì cũng luôn nghĩ rằng tôi không sai, nhưng lần này thì sao?

“Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?” Cả người đầu bếp Ngụy bắt đầu nổi điên, vội vàng đi lại bốn phía trong phòng nói: “Không phải cô nói cô ấy ở đây thì sẽ không có việc gì mà?”

“Tôi……” Tôi mở to miệng, lại thành thật khép lại, giải thích với một người đang nổi điên hình như là một hành vi rất không sang suốt.

Đầu bếp Ngụy hét lên một tiếng, gân xanh trên mặt bắt đầu hiện ra.

“Meo!”

Tôi đang cố gắng vơ vét từ ngữ trong cái đầu không đọc sách nhiều của tôi, nghĩ nên an ủi đầu bếp Ngụy như thế nào thì nghe được có tiếng mèo kêu lanh lảnh chỉ bằng tiếng chuột vang lên trong phòng.

Trong đầu bỗng sáng lên, mèo trắng?

Tôi lập tức nghĩ đến con mèo trắng khi ra khỏi thôn Đại Tùng vẫn không ai chú ý kia, nó đang ở trong phòng này?

Vội vàng nhìn quanh phòng nhưng lại không thấy bóng dáng con mèo trắng đâu, trong lòng đã gấp đến mức không còn nghĩ được cách nào nữa, lôi Âm Long ra ném xuống đất rồi nói: “Đi tìm con mèo trắng đã chết kia đi!”

“Meo!”

Con mèo trắng kia lại thấp giọng kêu một tiếng như thể không hài lòng với cách dùng từ của tôi nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy cái bóng dáng đáng chết của nó.

“Rít!” Con Âm Long đắc ý thè lưỡi rắn với tôi, đuôi rắn vươn tới một góc dưới chiếc giường màu đỏ và lôi ra một con mèo trắng to bằng bàn tay ném xuống dưới chân tôi.

“Sao lại thành như vậy? Ai ra tay?” Đầu bếp Ngụy giật mình kêu to, chỉ vào mèo trắng nói: “Tốt xấu gì tao cũng nuôi mày lâu như vậy, sao lại bị người ta đánh thành như thế hả?”

“Meo!” Mèo trắng ấm ức kêu to một tiếng, sau đó cất bước chân hữu khí vô lực đi ra ngoài cửa,quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ nó giống như lúc dẫn đường cho chúng tôi ở thôn Đại Tùng nên vội vàng kéo Âm Long đi theo.

“Dương Dương, cháu cũng muốn ra ngoài sao?” Bà Đinh đứng ở cửa phòng, sắc mặt khó coi nhìn tôi nói.

Tôi nhìn bà ấy một chút rồi nói khẽ: “Cháu sẽ trở lại ngay lập tức!”

“Tất cả đều nói như vậy! Mỗi lần Đinh Lương đi ra ngoài đều nói sẽ trở về ngay lập tức nhưng lần nào cũng rất lâu!” Bà Đinh thập phần cô đơn xua tay với tôi, chậm rãi đi vào.

Tôi nhìn bóng lưng của bà ấy muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, quay đầu muốn vẫy gọi đầu bếp Ngụy thì thấy ông ấy đã đi theo mèo trắng thật xa nên vội vàng đuổi theo, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho sư thúc nhưng vẫn là tiếng báo bận như trước, điện thoại của những người kahcs thì tôi lại không biết.

“Meo!” Tiếng kêu của mèo trắng không khác gì chuốt, nó dùng đôi chân nhỏ nhìn chúng tôi, chậm rãi đi về phía trước.

Tôi nhìn thấy thì thập phần sốt ruột nên tiến lên hai bước bế mèo trắng lên xe rồi nói: “Mày cảm giác đi về phía nào là được!”

“Meo!” Mèo trắng vô cùng ấm ức nhìn tôi meo một tiếng, sau đó chỉ phía trước.

“Ngồi lên xe đi!”

Sắc mặt đầu bếp Ngụy hết sức khó coi nhưng cũng không thể không leo lên. Tôi không dám lái quá nhanh, một đường chạy chậm theo sự chỉ dẫn của con mèo trắng này ra khỏi thôn Đại Tùng vẫn không có người quan tâm, ngược lại khiến một người ven đường hét lên, còn cả một người cảnh sát giao thông cố ý chạy tới ngăn xe tôi nhưng tôi đã đạp chân ga tăng tốc chạy về phía trước.

Tôi không có thời gian để ở lại mà cũng không muốn lãng phí thời gian với cảnh sát giao thông, dù sao đoạn đường này cũng đã vượt nhiều đèn xanh đèn đỏ và đã đi quá tốc độ nên lần này cũng không quan tâm, đến lúc đỏ cứ để giám đốc Đinh xử lý cái xe này dưới danh nghĩa của ông ta là được.

“Meo!”

Con mèo trắng kia chỉ thẳng tới cầu Thái Bình, sau đó dẫn tôi đi vè phía trước.

Tôi đang nghĩ đến hướng lúc trước của cầu Thái Bình, ngay lập tức hiện lên một ý tưởng táo bạo!

Cầu Tam Nhãn?

Người duy nhất nhìn thấy Ngụy Yến và Đại Hồng cũng chỉ có quản lý Lư lúc trước chúng tôi thả đi, sư thúc nói anh ta sẽ nói với tổng giám đốc Lư, như vậy có thể thả tin tức giả tôi dã trở về để dẫn người khác ra tay với tôi.

Nếu bản lĩnh của tổng giám đốc Lư nằm ngoài tưởng tượng của chúng tôi, vậy khả năng anh ta bắt Đại Hồng đi rất cao, hơn nữa chắc chắn anh ta còn có liên hệ với những cấp trên của Viên Uy.

“Mei!” Nơi mèo trắng dẫn tôi đi quả nhiên là hướng của cầu Tam Nhãn..

Khi tôi đậu xe dưới một tòa nhà của nhà họ Lư thì lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi.

Tôi dùng sức xé một lỗ trên váy rồi nói với đầu bếp Ngụy: “Con mèo trắng này ông có thể tin được, nó dẫn chúng ta tới đây nhất định là có nguyên nhân, vậy ông có muốn đi lên với tôi không!”

“Lúc trên đường tôi đã hỏi cây ở ven đường, cô ấy đã đến đây!” Sắc mặt của đầu bếp Ngụy thập phần khó coi nhìn chằm chằm tôi, nặng nề nói: “Bây giờ tôi thật sự không biết cô có tin được không!”

Tôi chỉ cảm thấy tim mình chím xuống đáy, gật đầu nói: “Bây giờ chính tôi cũng không thể tin tưởng bản thân mình!”

Đây chính là nguyên nhân tôi bị Viên Uy bắt đi năm năm, tôi nhận được điện thoại của sư thúc thì lập tức lao tới Tàng Âm Địa, lại chưa từng hỏi ý kiến của người khác, luôn cho rằng cách làm của mình là đúng?

Lại đặt tất cả mọi người vào chỗ chết, bằng không làm sao lại có cục diện như ngày hôm nay chứ.

Còn cả sư phụ cũng vậy, nếu lúc trước không phải vì tôi cảm thấy hứng thú với cái quan tài đá kia, ông ấy cũng sẽ không đi mở quan tài, nếu Viên Uy không bắt được tôi để uy hiếp, anh ta cũng sẽ không biết mở cái quan tài giấu trong Tàng Âm Địa kia.

Không đúng!

Nếu không phải vì tôi gây họa, cái quan tài giấu trong Tàng Âm Địa kia sẽ luôn bị chôn ở đó, vĩnh viễn không thấy ánh mắt trời!

Những chuyện này đều do tôi làm ra, mệt tôi còn luôn tự cho là đúng, cho rằng mình rất tài giỏi!

“Meo!”

Mèo trắng nhanh chóng nhảy từ ô tô xuống, quay đầu meo với tôi một tiếng rồi chạy lên tầng.

“Đi thôi! Tôi cảm thấy trên tầng có thứ gì đó đang nhìn chúng ta!” Đầu bếp Ngụy thấy mèo trắng vừa đi cũng lập tức mở cửa rồi nói với tôi.

Nhưng tôi còn chưa mở cửa đã nghe được tiếng mèo trắng ở trên liều mạng hét chói tai, giống như bình thường khi bị giẫm phải đuôi mèo vậy.

Trong lòng tôi trầm xuống, vội vàng ném Âm Long ra hành lang, còn mình nhanh chóng chạy lên trên.

Trong hành lang tối đen, tôi vừa lên được ba bốn bước đã cảm thấy có một khuôn mặt đang tươi cười từ trong bóng tôi đi ra nặng nề nhìn tôi, còn thở ra một mùi hôi thối về phía tôi.

Tôi ngửi được lập tức cảm thấy đầu choáng váng, trong mùi ẩm mốc kia có mùi máu tươi và một mùi tanh lạ, khó ngửi không chịu nổi.

“A!”

Khuôn mặt tươi cười kia bỗng nhào vào tôi, trong hành lang tối tăm như có vô số tiếng xào xạc, sau đó tôi bị một lực mạnh kéo xuống, bên tai vẫn còn tiếng mèo trắng kêu sắc nhọn của mèo trắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất