Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 347: Em gái của Đại Hồng

Một đoàn người chúng tôi quay trở về nhà họ Đinh, vừa về thì thấy Tiểu Bạch ôm mèo trắng đứng ngoài cửa thấp thỏm ngóng ra ngoài, thấy chúng tôi quay lại, nó nhấc cái chân ngắn ngủn chạy tới, người còn chưa cao được đến cửa xe nhưng lại nhảy lên mấy lần để mở cửa xe ra.

Thấy dáng vẻ nỗ lực của nó, tôi thực sự có hơi đau lòng, tôi vội đẩy cửa xe ra rồi bước xuống xoa đầu thằng bé.

Tên mập này lập tức ngước khuôn mặt mếu máo lên nhìn tôi, khuôn mặt ban đầu bá đạo là thế mà giờ đây lại tràn ngập vẻ đau lòng.

“Thằng nhóc này vờ vịt cái gì, nhanh đi vào thôi!” Sư thúc đẩy nó vào trong phòng, vừa đẩy vừa không quên dạy dỗ tôi: “Con đừng quên thằng mập này lợi hại thế nào!”

Sư thúc vừa dứt lời, thằng bé mập kia lập tức há miệng hung hăng cắn sư thúc một miếng, rồi lúc nó ngoảnh đầu lại nhìn tôi, dáng vẻ lại ngập tràn đau lòng.

“Đi thôi!” Vương Uyển Nhu buồn cười nhìn một lớn một nhỏ pha trò, cô ấy nắm tay tuyết nữ còn đang không ngừng hỏi Đại Hồng ông nội cô bé đâu, sau đó dẫn vào trong phòng.

Bà Đinh ban đầu còn đang lo lắng chờ đợi, thấy chúng tôi không sao quay trở lại, còn dẫn theo một cô bé xinh xắn, bà ấy bất lực đi chuẩn bị quần áo cho bạn nhỏ tuyết nữ.

Tuyết nữ vừa ngồi xuống lại hỏi ông nội cô bé đâu, tôi không muốn đợi lạnh muốn chết nên vội tìm vài cái chăn quấn chặt cô bé lại, nghĩ rồi vẫn còn chưa yên tâm nên lại mở điều hòa đến mức cao nhất, lúc này tôi mới ngồi xuống trước mặt tuyết nữ: “Em chắc chắn chị gái tìm được em là người này sao?”

“Chính là người này, chị ấy xinh đẹp như thế, em sẽ không nhận nhầm đâu!” Tuyết nữ mím môi, cực kỳ ấm ức nhìn tôi.

Trong lòng tôi không khỏi cảm khái, quả nhiên tuyết nữ là loại sinh vật dù cho già hay trẻ đều thích những sự vật đẹp đẽ. Trong truyền thuyết Nhật Bản, tuyết nữ thích những thiếu niên xinh đẹp nhưng vị bạn nhỏ tuyết nữ này đến cả mỹ nữ cũng thích luôn.

Có điều may mà bà Đinh đã sai người mua về hai bộ quần áo cho bé gái, bạn nhỏ tuyết nữ thấy quần áo đẹp thì quên luôn cả chuyện về ông nội sơn thần của cô bé.

Cô bé vừa đi, tôi đã dựa gần vào người Đại Hồng: “Nếu cô còn không nói thật, chúng tôi cũng không có cách nào giúp cô!”

Trường Sinh cũng tán thành gật đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của bà Đinh đang ở bên ngoài.

Sư thúc vội đứng bật dậy, nói với tôi: “Xem chuyện con làm đi, còn không mau đi tắm cho cái máy làm lạnh kia đi!”

Nói thực lòng tôi cũng thực sự không muốn đi đâu, nghĩ xem ai có thể hầu hạ cho người mà nước nóng vừa chạm vào cơ thể đã đông đá tắm rửa đây nhưng bạn nhỏ tuyết nữ chơi cực kỳ thích thú.

Tôi không còn cách nào khác, lấy khăn lông chà cho cô bé, lúc thay bộ quần áo khác xong, tôi đột nhiên cảm nhận được cả thế giới đều như đảo lộn.

Chủ nhân là tôi đây biến thành cô bé lọ lem mà người bạn tuyết nữ của chúng tôi mặc lên mình bộ váy ren công chúa này đã lột xác thành công chúa bạch tuyết.

Bà Đinh đứng nhìn từ phía xa thích lắm, nhưng bà ấy cũng không dám lại gần, hiệu quả tạo ra khí lạnh trên người bạn nhỏ tuyết nữ này càng ngày càng nặng rồi.

Dắt cô bé về phòng, thấy Đại Hồng với sư thúc không biết vì cái gì mà tranh luận đến đỏ mặt tía tai, mà khó có khi đầu bếp Ngụy chỉ đứng một bên bất lực cười khổ chứ không có ý định ra tay giúp Đại Hồng.

Trường Sinh cười lấy một miếng dưa hấu đưa cho tuyết nữ, sau khi cô bé chạm vào cậu lại rút lại đưa tôi: “Vừa làm lạnh xong, mùi vị vừa đủ.”

Tôi cầm miếng dưa hấu mát lạnh, đột nhiên phát hiện ra có lẽ có cô bạn nhỏ tuyết nữ này ở đây, chúng tôi thực sự có thể mở một tiệm kem, ít nhất thì có thể tiết kiệm được tiền làm lạnh.

Trường Sinh lại lấy một miếng khác đưa tuyết nữ xong không quan tâm xem cô bé ăn thế nào, ít nhất cô bé cũng muốn ăn thứ gì đó.

Tôi vừa gặm dưa vừa nhìn sư thúc với Đại Hồng đại chiến nước bọt, sau khi ăn xong ba miếng dưa, cuối cùng tôi cũng hiểu bọn họ đang cãi cái gì.

Sư thúc trách Đại Hồng lúc đầu giả ngu không nói mọi chuyện cho chúng tôi biết, khiến tôi bị chôn trong quan tài đá đến năm năm, ông ấy lại càng tức hơn vì Đại Hồng từ linh giới đến đây là để đuổi theo Boss lớn nhưng cô ấy vẫn luôn không nói với chúng tôi Boss lớn là gì, có lẽ đó là chị gái ruột thịt của cô ấy.

Mà Đại Hồng oán hận chuyện gì sư thúc cũng đổ lên đầu trách cô ấy, trước đây cô ấy cũng không nhớ ra, đầu óc vẫn luôn mơ hồ đờ đẫn mà.

Cãi đến cuối cùng cũng không có kết quả, ngược lại bạn nhỏ tuyết nữ này lúc nhìn thấy Đại Hồng hung dữ mắng sư thúc, cô bé rụt lại phía sau: “Đây không phải chị gái đó, chị gái đó không hung dữ như này!”

Sau khi tuyết nữ nói ra câu nói tưởng chừng như không liên quan gì, sư thúc với Đại Hồng mới kết thúc cuộc tranh luận, hai người bực bội trừng mắt, sau đó tìm tuyết nữ làm lạnh dưa hấu.

Tôi khá là hiếu kỳ người đó rốt cuộc làm chuyện xấu gì mà phải từ linh giới chạy đến nhân gian sau đó lại ở nhân gian tiếp tục làm loạn.

Đại Hồng vừa gặm dưa, trong khi tất cả chúng tôi cùng mạnh mẽ lên án, cô ấy chỉ đành thành thật với chúng tôi.

Thực ra linh giới với nhân gian vốn dĩ là hai thế giới song song, mà chất môi giới thông đến linh giới là Kiến Mộc, cái này thì tôi đã biết từ lâu rồi.

Nhân gian có thể ra vào linh giới cũng chỉ có linh thể, cùng với một vài cao tăng, đạo sĩ chính đạo hoặc là những sinh vật đã tu luyện có thành quả.

Đại Hồng đến đuổi theo một kẻ đào phạm là Sư Tụy, cô ta vốn dĩ là người mới đến phụ trách việc tiếp đón những người từ nhân gian đi vào linh giới. Mà Đại Hồng tên thật là Sư Ích, chị gái của Sư Tụy.

Trong khoảng thời gian ở linh giới, Sư Tụy làm phục vụ tiếp khách, cô ta phát hiện ra đại đa số người ra vào linh giới đều là người sau khi đã chết, mà những linh thể này chỉ từ linh giới mượn đường còn những người tiến vào linh giới do tu hành thì lác đác ít ỏi nên Sư Tụy không có khách quen. Dó đó cô ta không hiểu tại sao nhân gian có ít sinh vật có linh như thế, cô ta thường hỏi Đại Hồng – người khi đó còn là Sư Ích lý do vì sao.

Lúc đó Đại Hồng cũng không giải thích, cho đến khi có một ngày cô ấy nhận được khiếu nại nói không có người tiếp đón cô ấy mới phát hiện xảy ra chuyện rồi, Sư Tụy trực tiếp chạy đến nhân gian rồi.

Nghe nói linh giới có luật bất thành văn là người nhà phạm tội bắt buộc phải do người trong nhà đi bắt về, còn về nếu như không bắt về được thì sẽ bị làm sao, Đại Hồng không nói.

Nhưng lúc Đại Hồng đến nhân gian lại phát hiện tìm thế nào cũng không thấy tin tức của Sư Tụy, đúng lúc đó cô ấy gặp được Nguyên Linh, thế là có những chuyện phía sau.

“Từ khi tôi đến nhân gian, nhiều năm như thế rồi, tôi cũng không nghe thấy tin tức của Sư Tụy.” Đại Hồng nói xong cũng có hơi thương cảm, cô ấy cười khổ: “Sư Tụy là người cố chấp, nó đã nhận định thứ gì thì từ trước đến nay sẽ không màng hậu quả mà làm, nếu như nó thực sự cho rằng nuôi thần cổ có thể kéo dài tuổi thọ cho con người, nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”

“Nhưng kéo dài tuổi thọ của con người thì có liên quan gì đến cô ta?” Sư thúc khó hiểu nhìn Đại Hồng.

Đại Hồng nhìn sư thúc như nhìn thằng ngốc, cô ấy cạn lời: “Ông nghĩ xem, ngày nào Sư Tụy cũng đón tiếp những linh thể từ nhân gian đi xuống linh giới, vừa nhàm chán đơn điệu lại bận rộn, nếu như con người không chết đi nữa, vậy thì nó…”

Tôi tròn mắt không hề tin tưởng nhìn về phía Đại Hồng, như vậy là nói cái người trên Sư Tụy kia làm nhiều việc như thế là vì cực kỳ không hài lòng với cường độ công việc?

“Không thể nào!” Vương Uyển Nhu âm trầm nhìn Đại Hồng, cười khổ: “Cô nói linh thể đến linh giới để mượn đường đầu thai vào lục đạo luân hồi sao?”

Đại Hồng gật đầu, nhìn Vương Uyển Nhu đầy khó hiểu: “Cái này có gì mà không thể?”

“Như vậy càng không đúng, công việc này của cô ta tương đương với việc của đầu trâu mặt ngựa dưới địa phủ, dẫn linh thể đến nơi nên đến, cô ta đến nhân gian thực sự không đúng lắm, cô ta nên đến hỏi rõ ràng lãnh đạo của linh giới tại sao không cho người trực tiếp đầu thai tại linh giới mới đúng chứ?” Vương Uyển Nhu nói xong, đột nhiên nhìn Đại Hồng kiểu kỳ quái: “Cô vẫn luôn chắc chắn rằng cái người mà cô đuổi theo kia là em gái cô?”

Đại Hồng mờ mịt gật đầu, nhìn Vương Uyển Nhu, nghiêm túc nói: “Nếu như không phải Sư Tụy phát điên, tôi cũng sẽ không ở lại nhân gian lâu như thế!”

Tôi nghe Đại Hồng nói hình như tình cảm của hai chị em rất tốt, có thể thấy dáng vẻ của Vương Uyển Nhu còn có chút gì đó khó hiểu nhưng lại ngại không mở miệng hỏi, có điều cái này rõ ràng không khớp với những gì Nguyên Linh nói.

Nguyên Linh nói ông ta quen một người nhìn không rõ mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa người đó còn hạ thủ với Đại Hồng theo kiểu không gì không dùng đến, nghe sao cũng không giống như hai chị em giận dỗi nhỉ?

Còn có những chuyện xảy ra gần đây, kể cả là chị em tướng mạo cực kỳ giống nhau, Sư Tụy cũng sẽ không trực tiếp dẫn người khác vào mộng xuân để khiến mình bị mất mặt nhỉ?

Hơn nữa sau đó nếu như không phải bởi vì có quỷ sai Vương Uyển Nhu có thể tùy ý vào trong phạm vi quản lý của cô ấy, tất cả chúng tôi đều sẽ bị đông lạnh mà chết trong kho đông lạnh.

Mặc dù nói Đại Hồng không đi vào nhưng theo như tình hình của mấy người chúng tôi lúc trong đó, có khả năng nếu Đại Hồng cũng vào cùng cô ấy cũng sẽ thực sự bị đông lạnh trong kho đông luôn.

Tôi nói nghi hoặc của mình cho Đại Hồng nghe, cô ấy có chút thương tâm: “Tôi cứ nghĩ là Sư Tụy sẽ không làm hại tôi, vì thế vẫn luôn không coi trọng chuyện này, do đó mới trúng hồn châm của Nguyên Linh, nhưng theo cô nói như thế, vậy thì người kia có khả năng chính là Sư Tụy, vậy con bé?”

Đại Hồng thực sự lo lắng, cô ấy vẫn luôn cho rằng người âm thầm chống lại bản thân không có khả năng là em gái, hơn nữa lại còn dùng thủ pháp của linh giới bọn họ.

Như vậy sẽ có ba loại khả năng: một là em gái cô ấy thực sự rất xấu, có thể hạ độc thủ với Đại Hồng, hai là em gái cô ấy bị người ta khống chế hoặc là dạy người khác thuật pháp của linh giới, ba là ngoại trừ hai chị em cô ấy ra còn có người khác từ linh giới đi lên nữa.

Đại Hồng nghe phân tích xong lại lắc mạnh đầu. Nói ra vào cửa linh giới đều do cô ấy với Sư Tụy trong coi, sau khi cô ấy đến nhân gian, cửa lớn cử người phân phát linh thể đi đến trông coi cửa lớn.

“Phân phát?” Vương Uyển Nhu cao giọng, nói với tôi: “Cô còn nhớ đài Vọng Hồn kia không?”

Tôi ngơ ngác nhìn Vương Uyển Nhu căng thẳng như thế, có hơi ngại ngùng gật đầu.

“Đài Vọng Hồn là một nơi tụ tập linh thể, Kiến Mộc dẫn người ra vào linh giới, linh giới có người phụ trách phân phát người đến linh giới vào lục đạo luân hồi, vậy còn quan tài đá có tác dụng gì ở đây?” Vương Uyển Nhu nói xong, trầm mặc nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng.

Tôi nghe cô ấy nói như thế hình như có gì đó sắp chui ra nhưng dù cho tôi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.

“Không hay rồi! Kiến Mộc!” Đại Hồng đột nhiên vỗ đùi cái bộp, sau đó gào lên với sư thúc: “Mau đi đuổi theo sư công ông với lão Miêu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất