Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 396: Tàn nhẫn

Tôi nhìn thấy cái cách mà Yểm quay lại và mỉm cười quyến rũ với tôi, trái tim tôi ngay lập tức đập lỡ một nhịp, tôi ước mình có thể bỏ chạy nhưng đôi chân của tôi lại trở nên mềm nhũn vô cùng đáng thất vọng.

Sau khi tôi trở về từ Thanh Hải, mỗi khi nghe thấy ai đó gọi A Lạc, tôi lại cảm thấy có chút nhột – chân tôi bủn rủn.

Thật sự là cách chết này quá tàn nhẫn, xấu xí, đôi mắt, đôi môi và khuôn mặt, nó còn chưa duỗi bàn tay lộ xương khỏi thịt ra, nếu không thì nhất định tôi sẽ buồn nôn mà bỏ cuộc.

Liếc thấy Yểm, tôi vội vàng đưa tay kéo Trường Sinh, khi tôi ở Thanh Hải, thật sự không có cách nào, tôi là người duy nhất nhìn thấy Yểm, vì vậy tôi phải dựa vào chính mình nhưng bây giờ nếu ai đó dựa vào tôi thì chúng ta hãy cùng dựa vào nhau.

“Tôi cũng nhìn thấy nó!” Thấy tôi run rẩy, Trường Sinh vỗ vỗ tay của tôi nói: “Nhà họ Lư có người khống chế nó, nó chỉ là thân thể thôi, linh hồn vẫn còn ở trong tấm vải đỏ che trời của cô!”

Tôi càng nghe càng cảm thấy hoang mang, không phải tôi nói tôi đến tìm xác của yểm sao? Làm thế nào mà cơ thể lại có thể chạy vào lúc này?

Nguyên nhân chính là do gần đây mặt của Đại Hồng cứ quẹt đi quẹt lại, không biết phải đếm đến bao nhiêu lần.

“Sao cô không ôm Yểm đi, tôi sẽ đi xuống xem ai đang thao túng nó?”

Nhìn Yểm từ từ đứng dậy, vặn người lão Miêu, nhẹ nhàng đi về phía tôi với nụ cười quyến rũ trên môi, trái tim tôi như vỡ ra, tôi quăng quật dữ lắm chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi nơi này.

Không phải ai cũng có thể thoát khỏi sự sủng ái của một mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân này, người ta nói rằng kiếp trước nó đã giết bạn rồi cắn từng miếng từng miếng thịt của bạn, sau đó giam cầm linh hồn của bạn để nhìn nó tự sát một cách tàn nhẫn, đó là câu chuyện truyền miệng nhưng tôi chọn tin vào điều đó, ít nhất cái chết của chính nó thật sự rất xấu xí!

Trường Sinh buồn cười liếc nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu với tôi nói: “Đồ vật ở phía dưới chúng ta sẽ không làm gì cả, Nguyên Thần Tịch vì nó nên mới tới đây!”

Cậu ấy nói đến đây, tôi vội quay đầu nhìn về phía Viên Thần Tịch, thấy anh ta vẫn đang dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm những cô gái kia, sắc mặt lạnh lùng không chút thay đổi.

Tôi vẫn luôn không thích người của nhà họ Nguyên, chỉ cần Nguyên Thần Tịch sẵn sàng xuống tay với kẻ thao túng đó thì tôi sẽ giơ hai tay hai chân mà đồng ý.

Tôi thật sự không muốn nhìn thấy Yểm quằn quại như một con rắn nữa vì vậy tôi vội vàng rút Âm Long trên thắt lưng của mình và ném nó qua để ngăn lại, ít nhất cơ thể vật lý của một thứ như Yểm chắc chắn không mạnh bằng linh thể, sau đó, tôi nhìn chằm chằm nó rồi nhìn Trường Sinh nói: “Chúng ta không đối phó được nó, chẳng lẽ phải đợi Nguyên Thần Tịch xử lý chuyện này sau sao?”

“Đúng vậy!” Trường Sinh kéo tôi đứng lại, dùng sức gật đầu nói: “Từ bên ngoài mười hai bước tiến vào nhà họ Lư, bọn họ đã bị yểm bùa, không phải thuật pháp của Trung Nguyên, không đến buổi tối cũng không cảm nhận được, hơn nữa hình như còn muốn dẫn hồn đi, chúng ta quan sát Yểm là được rồi.”

Quả nhiên, Trường Sinh vừa dứt lời, Nguyên Thần Tịch vươn tay ra, mấy nhánh liễu to bằng cánh tay giống như rắn chui vào lỗ hổng trong di tích của nhà họ Lư.

Một lúc sau, dường như Nguyên Thần Tịch cảm nhận được sự an toàn ở bên dưới, anh ta cũng nhảy vào và thậm chí  từ đầu đến cuối Nguyên Thần Tịch còn không nhìn chúng tôi lấy một cái.

Dường như tên nhóc này và Trường Sinh có thể ngầm hiểu ý nhau, cũng không biết từ lúc nào hai người bọn họ phát hiện ra cách ngầm hiểu này.

Ngay khi Nguyên Thần Tịch đi xuống thì câu thần chú dưới nhà họ Lư đột ngột dừng lại, tôi đang nghĩ rằng nó dừng lại sau khi gặp phải đối thủ thì Âm Long đã bao vây lấy chân của Yểm và đang thử nghiệm với một bức thư rắn.

Nhưng trong lúc đi theo người tụng chú đang rung chuông gì đó thì bỗng một âm thanh từ khoảng không vang lên.

Có một loạt tiếng chuông điên cuồng, chói tai đến mức làm tôi đau hết cả tai.

Còn Yểm, người đã trưởng thành, đột nhiên cào vào mặt mình như điên và ngay lập tức, máu thịt bay ra khắp nơi.

Một số văng vào mặt tôi và vẫn còn một cảm giác ấm áp.

Xem ra cơ thể này đúng là đang hấp thu âm khí từ những cô gái kia để bổ sung cho bản thân, nếu không ảo cảnh của huyễn thuật có mạnh đến đâu cũng không thể tạo ra cảm ứng chân thực mạnh mẽ như vậy.

“A Lạc! A Lạc!”

Yểm ngẩng đầu há miệng chỉ còn lại nướu răng, kêu to: “Tại sao lại không cần tôi, tại sao! Tôi thật sự không giết những người đó, bọn họ đều đáng chết! Chết tiệt!”

Có một sự tuyệt vọng và tha thiết trong giọng nói của Yểm khiến tôi chảy nước mắt.

Nhưng nếu tôi nghe thấy một người phụ nữ xinh đẹp hét lên như vậy thì tôi có lẽ sẽ cảm thấy tồi tệ trong một thời gian nhưng bây giờ nó trông quá tồi tệ vì vậy tôi vội vàng kéo Trường Sinh lùi lại hai bước và nói: “Nếu không thì chúng ta hãy rời khỏi, để lại chỗ này cho Nguyên Thần Tịch xử lý!”

Trước đây tôi không hề có ý nghĩ rằng người chết này có thể trường sinh bất tử nhưng đối với Yểm, tôi thật sự không muốn nhìn nó thêm một giây nào nữa, cô gái đã chết này dường như đang bối rối với số phận của tôi, còn Yểm thì rất khó đối phó, mặc dù nó chỉ là một cơ thể vật lý nhưng nó có ý thức, tôi nghĩ chúng ta không thể đối phó với nó bằng tuổi thọ của mình, tôi chỉ yêu cầu Nguyên Thần Tịch đối phó với người đã niệm chú và thao túng nó.

“A Lạc, cô muốn đi sao?”

Tôi còn chưa kịp đợi Trường Sinh trả lời, tôi đã nghe thấy tiếng Yểm gầm lên một tiếng, lao về phía tôi, tốc độ chỉ trong nháy mắt, nhanh như chớp, nó đã ôm chặt lấy tôi.

“Xì!”

Bàn tay đã biến thành móng vuốt sắc nhọn của Yểm cắm thẳng vào cổ tôi, hung hăng nhìn tôi chằm chằm nói: “Lần này tôi còn muốn cắn nuốt từng miếng! Để cô chân chính hòa nhập với tôi thành một!”

“Đi!”

Đột nhiên mấy bức tượng giấy từ trong không trung lao tới nhưng vừa chạm vào cơ thể của nó thì biến thành tro bụi.

Trường Sinh không ngờ rằng Yểm vừa mới ở trên giường lại ra tay hung hãn như vậy, quan trọng nhất là chúng ta đều cho rằng đây chỉ là một xác người không có linh hồn và tiếng chuông dưới đống đổ nát của nhà họ Lư không có âm thanh với một chút thay đổi nhỏ nhất, cơ thể vật lý không thể tấn công dựa trên những gì tôi vừa nói.

Hắc Xà vung đuôi lên quấn lấy cơ thể của Yểm nhưng Yểm chỉ vung tay nhẹ thì hai cái đầu to của Hắc Xà đã bị hất sang một bên và đập mạnh xuống đất.

Yểm mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy tôi và kéo tôi lại một cách thô bạo.

“Đi thôi!”

Tôi đau điếng bởi những cái móng vuốt sắc nhọn, tôi nhìn thấy những cô gái thuê trọ gần như bị lột trần từ khóe mắt, tôi sợ rằng mình sẽ bị kéo đến hang ổ bên dưới nhà họ Lư vì vậy tôi đã đọc to định thân chú, sau đó dùng hai tay kết ấn về phía trán của Yểm và ấn vào đó, bất kể có sử dụng hay không thì tôi cũng giơ chân phải lên và đá về phía xương chân của Yểm.

“Ư!”

Ngay khi pháp ấn chạm tới trán thì tôi nghe thấy tiếng Yểm càu nhàu. Tôi cảm thấy trên tay nóng ran, giống như thật sự in trên trán người sống, trên tay dính đầy máu, sau khi Yểm khịt mũi, nó nhe răng cười, cũng không biết làm sao chỉ nhìn thẳng vào mặt tôi nhưng không thực hiện thêm bất kỳ hành động nào khác.

Tôi sợ nó sẽ cắn như Âm Long nên trong lòng thầm mắng Lệ Cổ, nếu lần này còn không ra mặt thì tôi thật sự sẽ đến gặp Vương Uyển Nhu để xin thực tập làm quỷ sai.

“Xì xì!”

Trước khi Lệ Cổ hung dữ đến thì Âm Long vươn hai chiếc vảy của nó ra và quấn quanh cổ Yểm, sau đó con rắn phình to lên, kéo Yểm lại gần.

“Trương Dương!”

Trường Sinh cũng dẫn theo Hắc Xà đuổi theo, vung tay một cái, quấn tấm lụa đen quanh cơ thể Yểm đều không có tác dụng gì.

“Hì! Hì! A Lạc, lần này cô còn muốn giết tôi sao? Bây giờ tôi đã trường sinh bất tử rồi!”

Yểm cười haha, cơ thể chỉ còn lại xương từ từ mọc ra thịt, nó nhéo con Hắc Xà vừa nãy đuổi theo, phớt lờ những sợi tơ đen của Trường Sinh, há miệng cắn thẳng về phía Âm Long.

“Xì!”

Âm Long rất sợ bị cắn, cơ thể của nó vung lên và rơi khỏi người tôi, đuôi rắn đang đặt trên gáy của Yểm cũng không tránh khỏi bị Yểm vung mạnh.

Yểm hành động bất ngờ không phản ứng kịp được, há to mồm lao về phía tôi, tôi hoảng hồn vội rụt bàn tay đang đặt trên trán nó lại, định đẩy nó ra nhưng Trường Sinh không theo kịp chút nào.

Tôi thấy cái miệng to lao về phía cổ mình, định niệm định thân chú thì đã muộn, tôi bị Yểm húc mạnh từ trán xuống cằm, cổ họng tôi như bị rơi xuống.

“A Lạc! A —— “

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng của Yểm hét lên, nó đột nhiên ngẩng đầu lên và đập vào cằm tôi một lần nữa, cơn đau khiến tôi giống như lại bị mù một lần nữa.

Nhưng ngay khi tôi cảm thấy răng của Yểm sắp rời khỏi cổ tôi mà vẫn còn kêu gào thì tôi đã kết ấn bằng bàn tay về phía sau ngay nhưng khi tôi giơ tay lên thì tôi thấy một số hạt đen từ từ trôi ra khỏi miệng yểm, mọi thứ, làn da vốn đã nguyên vẹn và mịn màng của nó bắt đầu chuyển sang màu vàng, đen từ từ, giống như một tờ giấy bị đốt cháy, từ từ bốc cháy trước mặt tôi.

“Đùng đùng đùng!” Dường như người dưới đống đổ nát của nhà họ Lư đã cảm nhận được tình hình của Yểm và tiếng chuông càng lúc càng lo lắng, như thể thúc giục nó chết đi, run rẩy tuyệt vọng.

“A Lạc!”

Yểm đã lao về phía tôi với khuôn mặt như một tờ giấy sắp bắt lửa, trán nó áp chặt vào trán tôi và nó cười với tôi bằng hai con mắt chỉ nhìn thấy lòng đen mà không thấy lòng trắng: “Tôi không ngờ rằng cô thật sự thay thế nó bằng xương của Si Vưu, vậy là tốt rồi! Dù sao cũng không có người ngoài. Tôi biết rằng cơ thể, linh hồn của tôi đang ở bên cô và tôi hy vọng cô vẫn có thể nói chuyện với nó, tôi không muốn làm tổn thương cô. Cũng tốt! A Lạc, hãy tin tôi!”

Tôi muốn nhìn thấy điều gì đó trong mắt nó nhưng đôi mắt đó đen như than và không có ánh sáng, móng vuốt của Yểm vẫn đang bấu chặt vào vai tôi.

“Trương Dương!”

Trường Sinh kéo những sợi chỉ màu đen đang kéo linh hồn, cố gắng kéo Yểm trở lại, Hắc Xà và Âm Long trườn tới hai bên đối mặt nhau.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy chân mình không ngừng chạm vào những thanh thép gãy và những tấm ván đúc sẵn, tiếp theo là khuôn mặt của Yểm áp vào trán tôi rồi bắt đầu nóng dần lên, trước mặt tôi đột nhiên trống rỗng, cả người Yểm như tan ra thành tro bụi trước mắt tôi.

“A!”

Sau đó, có một tiếng hét đau thấu tim phát ra từ ba lô của tôi, có vẻ như Yểm ở bên trong tấm vải đỏ che trời đã cảm nhận được sự tan biến của cơ thể vật lý.

“Xì xì!”

Mắt tôi nóng lên, trong lòng vô thức muốn vươn tay chộp lấy nhưng dưới chân không có gì, sau đó tôi đột nhiên ngã xuống, nhìn thấy lưỡi rắn của Âm Long lướt qua đầu nhưng cũng chỉ vô ích!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất