Nguyễn Ngưng ngơ người một giây nhưng ngay lập tức cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Chỗ này có dưa để hóng.
Khương Tự Thủy đã nói sẽ lấy thân báo đáp cho ân nhân cứu mạng của mình, không lẽ cô ta nhìn trúng Tôn Vĩnh Siêu?
Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan đứng bên cạnh, thầm nghĩ biết vậy cô đã giới thiệu cho hàng xóm của mình.
Người đẹp, con gái duy nhất của nhà giàu số một, tính cách ngây thơ, trong sáng, vậy mà không để người nhà mình chiếm được của hời.
Tính sai rồi.
Bên này, Trình Quý Khoan vẫn bày ra bộ mặt không cảm xúc: “Tôi không biết Tôn thiếu tá đi đâu, có thể anh ấy có việc ở bên ngoài.”
Khương Tự Thủy thất vọng: “Thật không?”
Nhưng chẳng bao lâu sau Khương Tự Thủy đã lấy lại tinh thần: “Không sao, tôi ở đây chờ anh ấy quay lại.”
Trình Quý Khoan nói: “Vậy tôi xin lỗi trước vì không thể tiếp chuyện được.”
Anh chuyển hướng sang Nguyễn Ngưng: “Chúng ta đi xem Quý Lịch đi.”
Dù tinh thần hóng chuyện trong lòng đang hừng hực như lửa đốt nhưng cô cũng không vội.
Nguyễn Ngưng cười với Khương Tự Thủy: “Cô Khương, chúng tôi đi trước.”
Khương Tự Thủy ừ một tiếng, ngồi xuống cạnh lò lửa.
Quần áo trên người cô ta sạch sẽ, trước khi ngồi xuống còn dùng giấy vệ sinh để lau sơ băng ghế.
Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan vừa đi ra ngoài, không ngờ lại đụng phải Tôn Vĩnh Siêu đang chuẩn bị mở cửa đi vào.
Thấy hai người, đầu tiên Tôn Vĩnh Siêu có hơi ngạc nhiên nhưng anh ta lập tức mỉm cười chào hỏi: “Cô Nguyễn, đã lâu không gặp.”
Trình Quý Khoan muốn nhắc nhở anh ta nhưng đã quá muộn.
Khương Tự Thủy ở trong phòng đã nghe được giọng nói của Tôn Vĩnh Siêu, cô ta vui vẻ lao ra ngoài, hai mắt lấp lánh: “Thiếu tá Tôn.”
Mặt mày thiếu tá Tôn đen thui.
Khương Tự Thủy giống như không phát hiện chỉ đi qua muốn kéo lấy cánh tay của Tôn Vĩnh Siêu.
Tôn Vĩnh Siêu vội vàng tránh ra: “Cô Khương! Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi có hôn thê rồi.”
“Nhưng chị Nhược Tuyết nói không thích anh.” Khương Tự Thủy vô tội chớp mắt: “Chị ấy nói đính hôn là theo ý của cha mẹ, chị ấy không có tình cảm gì với anh cả, cũng sẽ không ở chung một chỗ với anh.”
“Chị ấy còn nói nếu em thích anh thì em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”
Tôn Vĩnh Siêu bị vô số mũi tên bắn vào tim nhưng vẫn không dao động: “Dù sao tôi cũng chỉ nhận cô ấy là vợ chưa cưới của mình, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Khương Tự Thủy tủi thân.
Tôn Vĩnh Siêu nhanh trí: “Hơn nữa không phải cô muốn báo ân sao? Ân nhân chân chính của cô cũng không phải là tôi, mà là cô Nguyễn.”
Nguyễn Ngưng đang ăn dưa chỉ biết chết lặng.
Tôn Vĩnh Siêu vội nói: “Trước đây là cô ấy đã báo tin cho tôi, nói có người muốn bắt cóc cô, bảo tôi nhất định phải phái người tới bảo vệ sự an toàn của cô.”
Ánh mắt của Khương Tự Thủy hướng thẳng về phía Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng do dự: “... Tôi có nói hai chữ nhất định đâu.”
Tôn Vĩnh Siêu nói: “Dù sao cô Nguyễn mới là ân nhân cứu mạng của cô, tôi còn có việc, tôi với huấn luyện viên Trình đi trước.”
Nói xong, anh ta lập tức kéo Trình Quý Khoan đi mất.
Nguyễn Ngưng bị bỏ lại, nghiêng đầu chớp mắt nhìn Khương Tự Thủy.
Ánh mắt ngây thơ xinh đẹp của Khương Tự Thủy cũng nhìn về phía cô: “Cô thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi?”
Nguyễn Ngưng tự hỏi một chút, quyết định chủ động nói: “Có lẽ thế? Nhưng cho dù có muốn lấy thân báo đáp thì chắc cô cũng sẽ không thích mẫu người như tôi đâu.”
Thật ra Khương Tự Thủy cũng không muốn dây dưa với người đã có vợ chưa cưới.
Lúc ấy cô ta bị ma xui quỷ khiến nên mới thề thốt phải gả cho ân nhân cứu mạng của mình, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Còn nếu đối tượng không phải đàn ông thì càng tốt, hai mắt cô ta như phát sáng: “Tôi thích kiểu người như cô, chúng ta có thể làm bạn.”
“Nhưng trước hết cô vẫn là ân nhân của tôi, cô có muốn cái gì không, chỉ cần là thứ tôi có thể cho, tôi nhất định sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện.”
Nguyễn Ngưng bị ném một miếng bánh, giả vờ chống cự: “Không cần đâu.”
“Không cần gì mà không cần, tôi phải trả ơn trước, như vậy sau này chúng ta mới có thể đối xử ngang hàng và làm bạn với nhau.”