Nguyễn Ngưng cũng chuẩn bị xuất phát, có điều mục tiêu của cô khác với những người khác.
Những người khác thì đi về hướng biển để tìm nguồn nước, còn Nguyễn Ngưng lại đi tìm cốt truyện.
Vậy nên đích đến của cô và những người khác không giống nhau, phần đông mọi người sẽ đi về hướng Đông, nơi đó cách biển gần hơn, còn cô lại đi về hướng Nam.
Trong tiểu thuyết, sau khi đến giai đoạn cực nóng, thủ lĩnh của căn cứ Minh Nhật đã tặng cho Sở Định Phong một cặp chị em sinh đôi, cặp chị em sinh đôi này đến từ một hòn đảo nhỏ ở phía Nam, sau khi họ giành được tình yêu của Sở Định Phong, cặp chị em này đã cầu xin Sở Định Phong đến thành phố Tây Hải tìm cha mẹ họ.
Thế nên Sở Định Phong đã bắt đầu cuộc hành trình.
Trong miêu tả của hai chị em, thành phố Tây Hải là một hòn đảo ngoài khơi cách xa đất liền, cư dân trên đảo không đông lắm, sinh sống bằng nghề bắt cá.
Ở trên đảo còn có ba công ty ngư nghiệp nổi tiếng.
Lúc ấy vừa mới chấm dứt thời kỳ cực lạnh, ngoại trừ cặp chị em song sinh ra thì những người khác đều mang thai, nên Sở Định Phong đã dẫn theo hai chị em đến thành phố Tây Hải trước.
Mới vừa lên đảo, Sở Định Phong đã sợ đến ngẩn người.
Thì ra trong thời kỳ cực lạnh, thành phố Tây Hải là một cảng biển không bị đóng băng.
Nói cách khác, khi những nơi khác đang trong giai đoạn “ngủ đông” thì người dân thành phố Tây Hải còn đang bền bỉ bắt cá vớt rong biển.
Sau khi giai đoạn cực lạnh kết thúc, người dân ở thành phố Tây Hải vào đất liền, muốn dùng hải sản để đổi lấy bánh quy nén, nhưng rồi họ phát hiện ra người dân ở đất liền đã nghèo rớt mồng tơi.
Mà thành phố Tây Hải bọn họ mới là vùng đất trù phú.
Còn người dân ở trong đất liên mới vừa trải qua giai đoạn cực lạnh nghe nói biển không bị đóng băng, ngư nghiệp vẫn phát triển thì mắt ai cũng sáng rỡ lên.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bọn họ quyết định đi đến thành phố Tây Hải dồi dào trước.
Mới ban đầu, thuyền đánh cá chở người qua biển chỉ thu hai ký rưỡi bánh quy nén trên một người, sau đó thu lên năm ký.
Rồi khi thời kỳ khô hạn đến, trong đất liền liên tục có người di chuyển đến bờ biển, bây giờ vé tàu đến thành phố Tây Hải là mười hai ký rưỡi bánh quy nén một người.
Giờ đây cốt truyện trở thành con ngựa hoang đứt cương, Nguyễn Ngưng không biết Sở Định Phong có đi Thành phố Tây Hải hay không, có điều cô cảm thấy đến đây một chuyến tuyệt đối sẽ không thiệt.
Đảo, hải sản, và cả vũ khí nóng, nơi đó có tất cả.
Là người bị ảnh hưởng của cốt truyện, chắc chắn Sở Định Phong cũng sẽ đi đến đó.
Ban đầu Nguyễn Ngưng định đi một mình, nhưng sau khi Châu Tố Lan nghe xong thì không chịu, bà cảm thấy bà nhất định phải đi cùng cô.
Đầu tiên, vì bà không yên tâm về con gái.
Thứ hai, bà có không gian nuôi trồng, nếu như khi đó tìm được vài loại hải sản sống để nuôi trong không gian thì thật tốt.
Thứ ba, bà và Nguyễn Thứ Phong ở lại đây sẽ không có người cung cấp băng, chắc chắn không thoát khỏi cảnh nóng nực.
Nguyễn Ngưng ngẫm lại cũng đúng, vì thế ba người dứt khoát cùng xuất phát.
Trước khi đi, Nguyễn Ngưng cầm một ít thịt khô và gạo đến chỗ Trình Quý Khoan, nói bản thân phải đi tới bờ biển, rất lẽ mấy tháng nữa sẽ về, mà cũng có thể sẽ không trở lại.
Trình Quý Khoan không nhiều lời khuyên can, sau khi hỏi kỹ phương hướng thì chúc cô thuận buồm xuôi gió.
Nguyễn Ngưng lại mang đến cho Vương Mân năm cái máy bay không người lái, dặn dò anh ta cứ từ từ sửa chữa, ba tháng sau cô sẽ đến lấy.
Vương Mân nhận bánh quy nén, nói: “Không nói mấy chuyện khác, có điều ba tháng nữa tôi còn sống hay không, đến tôi cũng không biết.”
Nguyễn Ngưng: “Chẳng phải sở chỉ huy đang khoan giếng sao? Chắc chắn sẽ có cách thôi.”
Đi nơi khác càng không có hy vọng, ít nhất thì ở đây khá là an toàn, hơn nữa khoai tây chịu hạn đã sắp xuất hiện rồi.