Trịnh Khôn nhìn Lục Tân Hoa.
Lục Tân Hoa giơ tay tát con trai một cái: “Lục Trạch, có phải vậy không?”
Lục Trạch rất uất ức nhưng không dám lên tiếng.
Lúc này Trịnh Khôn mới nói: “Con cái trẻ người non dạ nên khó tránh khỏi phạm sai lầm, người không biết là không có tội, Lục Trạch không biết thân phận của Lệ Lệ đúng không?”
“Anh Lục à, chuyện lần này tôi không so đo, anh dẫn con về dạy dỗ lại đi.”
Ông ta nhìn Trình Nghĩa Lãng nói: “Cậu hấp ta hấp tấp quá, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, sao lại rút súng ở khu S?”
Trình Nghĩa Lãng cúi đầu, nói: “Thủ lĩnh, là do tôi nóng vội quá, tôi vừa thấy chị dâu bị bắt nạt là cảm thấy như ngài bị người ta đè đầu cưỡi cổ, cho nên không còn hơi sức nghĩ đến người đó là ai.”
Trịnh Khôn cười nói: “Được rồi, mọi người giải tán đi.”
“Hôm nay là do vợ tôi ra ngoài không dẫn theo người, lát tôi về cũng sẽ cẩn thận dạy dỗ cô ấy.”
Một câu nói nhưng lọt vào tai những người ở đây đều mang theo những ẩn ý khác.
Nhất là Trình Nghĩa Lãng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Khôn, rồi thấy nét mặt ông ta vẫn rất hiền lành, cứ như không phát hiện ra điều gì cả.
Lục Trạch tức giận không thôi, để mặc cha kéo về lều trại.
Còn Nguyễn Ngưng đứng bên ngoài hóng chuyện, cô cũng chưa hóng được rõ ràng lắm, đến tận khi mọi người tản đi, cô mới chạy đi tìm Tiểu Tam Tử hỏi thăm.
Tiểu Tam Tử nhiệt tình giải thích cẩn thận cho cô, sau đó còn tổng kết lại: “Tôi thấy hai cha con nhà kia không sống được bao lâu đâu, không ngờ dám động tay động chân với phụ nữ của thủ lĩnh.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Cô gái tên Lệ Lệ kia có địa vị thế nào?”
Tiểu Tam Tử nói: “Được mang về sau khi đánh hạ căn cứ Bàn Cổ.”
Nguyễn Ngưng à lên một tiếng, rồi không tiếp tục truy hỏi nữa.
Tiểu Tam Tử vội vàng đi hóng chuyện chỗ khác, cuộc sống thời tận thế nhàm chán, hiển nhiên chuyện này đã kích thích đầu óc nhiều người, trở thành chủ đề bàn tán xôn xao.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, rồi trốn đến một chỗ vắng người dùng thiết bị tàng hình, lén trốn vào trong trại Trịnh Khôn.
Ông ta đang ngồi trò chuyện với Trình Nghĩa Lãng, Lệ Lệ cũng ngồi bên cạnh.
Vẻ mặt Trình Nghĩa Lãng vẫn tràn đầy tức giận: “Thủ Lĩnh, vừa rồi không nên để thằng ranh con kia được lợi, nếu không cha con họ còn tưởng căn cứ Minh Nhật của chúng ta dễ bị ức hiếp.”
Trịnh Khôn nói: “Bây giờ còn chưa biết bọn họ giấu lương thực ở đâu, chờ thăm dò rõ ràng đã rồi nói.”
Trình Nghĩa Lãng liếc Lệ Lệ một cái: “Nhưng mà thủ lĩnh à, chị dâu phải chịu nhục nhã vì bị sàm sỡ.”
Lệ Lệ im lặng lau nước mắt.
Trịnh Khôn vẫy tay gọi cô ta lại.
Lệ Lệ nhanh chân chạy tới, ngồi trên đùi Trịnh Khôn.
Trình Nghĩa Lãng hơi cụp mắt, mí mắt run run.
Trịnh Khôn không nhìn anh ta, cười hỏi Lệ Lệ: “Có còn cảm thấy tủi thân không?”
Lệ Lệ nói: “Dạ không còn nữa ạ, nhưng em sợ quá, khiến bé con trong bụng cũng sợ theo.”
Trịnh Khôn xoa bụng cô ta: “Không sao, có tôi ở đây xem ai to gan dám chạm vào cô?”
Ông ta nói rồi đưa tay sờ soạng eo Lệ Lệ, ngẩng đầu nói với Trình Nghĩa Lãng: “Cậu đừng đứng mãi ở đây nữa, đi ra ngoài nghỉ sớm đi, tối nay đừng quên đi tuần tra đó.”
“Còn nữa, hôm nay cậu rút súng trong khu S là sai, nhưng cũng coi như có công cứu chủ, tự sang kho hàng chọn một thứ đi.”
Nét mặt Trình Nghĩa Lãng đầy mừng rỡ: “Cảm ơn thủ lĩnh.”
Chờ anh ta đi khỏi đây, Trịnh Khôn lại nói vài câu trấn an Lệ Lệ, rồi để cô ta tự về lều của mình.
Một lát sau, ông ta lạnh lùng nói với người vệ sĩ thân cận của mình: “Lát nữa tập hợp mười người, tối nay đi ra ngoài với tôi một chuyến.”
Tuy rằng vệ sĩ thân cận của ông ta không rõ, nhưng cũng lập tức đồng ý.
Nguyễn Ngưng đứng cạnh đó nhướng mày lên, đoán chừng đêm nay Trịnh Khôn với Trình Nghĩa Lãng đã trở mặt rồi, không biết trai cò đánh nhau, ngư ông nào được lợi đây.