Nguyễn Ngưng và những người khác đi xung quanh và phát hiện không có ai mua bán đồ ăn.
Những thứ này cũng không có gì thú vị, chỉ giúp tìm hiểu giá cả, ba người đang định đi đến 26B xem thử thì đột nhiên có người tiến tới chào Nguyễn Ngưng.
Khuôn mặt Nguyễn Ngưng trở nên mừng rỡ: “Ông chủ Ngô.”
Ngô Đại Vĩ cũng rất vui mừng, không ngờ mình lại có thể gặp lại Nguyễn Ngưng, vẻ mặt hưng phấn: “Mọi người cũng tới Tân Hy Vọng à? Đến lúc nào thế?”
Nguyễn Ngưng nói: “Mới tới đây có hai ngày thôi.”
So với lần gặp nhau ở thành phố Tây Hải, dường như Ngô Đại Vĩ trông dãi nắng dầm mưa hơn.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, bảo cha mẹ đi mua sắm trước, còn cô nói chuyện với Ngô Đại Vĩ.
Sau khi hai vợ chồng Nguyễn Thứ Phong rời đi, Nguyễn Ngưng vội vàng hỏi Ngô Đại Vĩ: “Ông chủ Ngô, không phải anh ở thành phố Tây Hải sao? Anh về khi nào vậy?”
“Tôi trở về khi còn trong thời kỳ cực nóng kìa.” Ngô Đại Vĩ nói: “Thật sự phải cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định quay về. Nếu không, với tình hình hiện tại, chắc là đã bị sóng thần nuốt chửng mọi thứ rồi.”
Nguyễn Ngưng cười: “Đó là quyết định của chính anh, không liên quan gì đến tôi.”
Ngô Đại Vĩ: “Tôi vẫn phải cảm ơn cô, cô đúng là ngôi sao may mắn của tôi.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Hiện tại anh còn kinh doanh không?”
“Thỉnh thoảng tôi vẫn làm, nhưng hiện tại có quá ít mặt hàng bán được. Cô thấy đấy, những thứ này có khắp nơi, căn bản là chẳng kiếm chác được bao nhiêu cả.”
“Hơn nữa, trước đây chúng tôi hầu như buôn bán với người giàu có. Còn bây giờ làm gì có ai giàu nữa chứ? Một số ít người còn lại đều giữ rịt bánh quy nén trong tay, dù có muốn cũng không dễ lấy ra.”
Nguyễn Ngưng giả vờ nhìn Ngô Đại Vĩ: “Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi thấy ông chủ Ngô vẫn chưa giảm cân. Anh vẫn kiếm được một khoản từ số hàng biển anh mang về đúng không.
Ngô Đại Vĩ cười khúc khích: “Chỉ một chút mà thôi. May mắn không chết đói.”
Nói xong, ông ta hạ giọng: “Em gái à, tôi nhớ rõ cô nói quen Khương Phó Hải đúng không?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Không phải quen biết, ông chủ của tôi và ông ta từng giao dịch với nhau từ lâu về trước thôi.”
Ngô Đại Vĩ: “Vậy cô có biết hiện tại Khương Phó Hải ở đâu không?”
Nguyễn Ngưng sửng sốt.
Đúng vậy, kể từ lúc hai căn cứ sáp nhập với nhau, Nguyễn Ngưng vẫn chưa gặp lại Khương Phó Hải.
Khi đó cô còn tưởng rằng Khương Phó Hải đã chuyển đi rồi, dù sao điều kiện nơi hầm trú ẩn không tốt, Khương Như Thủy khó mà thích nghi nổi.
Chẳng lẽ không phải sao?
Nghe giọng điệu của Ngô Đại Vĩ, đằng sau nó còn có một bí ẩn khác.
Nguyễn Ngưng lắc đầu nói: “Mấy người tai to mặt lớn như ông ta thì làm sao tôi biết ông ta ở đâu chứ? Anh có tin tức gì muốn chia sẻ với tôi không?”
Ngô Đại Vĩ: “Tin để chia sẻ thì không đến nổi, chỉ là tin đồn thôi. Tin đồn mà tôi vừa nghe hai ngày trước đây nó đang được âm thầm lan truyền đó.”
Nguyễn Ngưng tò mò không thôi: “Tin đồn gì thế?”
Ngô Đại Vĩ nói: “Nghe nói Khương Phó Hải đi tìm con tàu Noah rồi.”
Nguyễn Ngưng giật mình, đúng thật là lúc đầu cô đã đưa tấm thiệp mời cho Khương Phó Hải.
Giả vờ không biết gì cả, Nguyễn Ngưng hỏi: “Con thuyền Noah nào vậy?
Ngô Đại Vĩ: “Tôi cũng không biết, dù sao thì bên ngoài cũng có tin đồn như vậy, nói rằng đám người giàu xây dựng một nơi trú ẩn cao cấp, có khả năng là ở trên biển.”
“Nhưng hiện tại sóng thần kinh khủng đến như vậy, liệu có thể ở trên biển sao? Tôi cũng không rõ.”
Sau khi lẩm bẩm xong, Ngô Đại Vĩ tiếp tục nói: “Tóm lại, có tin đồn Khương Phó Hải đã đi tìm nơi lánh nạn cao cấp này, nhưng làm sao ông ta có thể mang hết được nhiều vật phẩm đến vậy được?
Thế nên có các đội thu gom đã lục lạo những kho báu mà ông ta để sót lại.”
Ngô Đại Vĩ nói: “Không phải các cô cũng là đội nhặt mót đấy à? Đi thử xem thế nào.”